Tình Yêu Và Cốc Nước Trắng

Tình Yêu Và Cốc Nước Trắng

Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước. Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi thì cô gái chợt đặt ra một câu hỏi:




- Đố bạn Tình yêu là gì?

Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói:

- Chị cho em một ấm trà, một cốc cà phê đen, một cốc cà phê sữa, một ly rượu vang và một ly champagne.
Sau khi mọi thứ đã được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói:

- Tình yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ dìu dịu thanh thanh. Còn nước thứ ba thì sao?

Tình yêu không như ấm trà bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không còn hương vị ban đầu.

Anh ta lại nhấp một ngụm cà phê đen và nói:

- Tình yêu mang hương vị của cốc cà phê này. Lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.

- Nhưng tình yêu không như cốc cà phê sữa. Uống cà phê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. Còn tình yêu không như vậy.

Dứt lời anh ta đổ cốc cà phê ấy đi và nói:

- Tình yêu như ly rượu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm.

Anh ta lại uống ly champagne.

- Không! Tình yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được.

Chàng trai lo lắng vì không tìm được câu trả lời. Bất chợt anh ta nhìn thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên.

- Đúng rồi, hãy nhìn cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu, cà phê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. Tình yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ lòng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ!

Tình yêu là cốc nước trắng.

Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to.

Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai.

Chàng trai đã hiểu rằng, anh ta đã có một câu trả lời đúng...

Trí Tuệ Xúc Cảm yếu tố quan trọng

Trí Tuệ Xúc Cảm yếu tố quan trọng

Trong cuộc sống, bạn có thể đã từng gặp những người có kỹ năng giao tiếp rất tốt. Trong mọi tình huống, họ dường như luôn biết cách cư xử khéo léo để chúng ta không cảm thấy bị xúc phạm hoặc bực bội. Thậm chí, ngay cả khi chúng ta không tìm ra giải pháp cho vấn đề, họ cũng làm chúng ta cảm thấy lạc quan và có thêm niềm tin.



Cũng có khi bạn gặp những “bậc thầy” trong việc điều khiển cảm xúc. Khi phải làm việc dưới áp lực, họ không cáu giận mà có khả năng nhìn thẳng vào vấn đề và bình tĩnh tìm ra giải pháp. Họ là những người có khả năng ra quyết định đúng đắn và biết khi nào có thể tin vào trực giác của mình. Họ luôn sẵn lòng thừa nhận những nhược điểm của mình và biết tiếp thu những lời phê bình để phát triển bản thân.

Có điểm gì chung giữa những người đề cập ở trên? Đó là họ đều giàu trí tuệ cảm xúc (emotional intelligence). Họ hiểu rất rõ về bản thân và có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác.
Ngày nay, cũng như năng lực chuyên môn, trí tuệ cảm xúc càng lúc càng đóng vai trò quan trọng đối với thành công của con người trong sự nghiệp. Những nhà tuyển dụng có xu hướng sử dụng chỉ số trí tuệ cảm xúc như một tiêu chí đánh giá năng lực con người khi tuyển dụng và đề bạt.
Vậy trí tuệ cảm xúc là gì và làm sao để nâng cao trí tuệ cảm xúc?

Trí tuệ cảm xúc là gì?
Trí tuệ cảm xúc là khả năng nhận dạng cảm xúc, hiểu được ý nghĩa của chúng và nhận ra tác động của chúng đối với những người xung quanh. Trí tuệ cảm xúc bao hàm cả việc nhận thức người khác: khi bạn hiểu cảm xúc của mọi người, bạn sẽ kiểm soát các mối quan hệ hiệu quả hơn.

Những người giàu trí tuệ cảm xúc thường thành công trong cuộc sống vì họ làm người xung quanh cảm thấy dễ chịu khi tiếp xúc với họ. Khi họ gửi e-mail, mọi người thường trả lời ngay. Khi họ cần giúp đỡ, họ sẽ dễ dàng nhận được. Chính vì thế, cuộc sống của người giàu trí tuệ cảm xúc thường dễ chịu hơn những người dễ cáu giận bực bội.
Đặc điểm của trí tuệ cảm xúc

Theo Daniel Goleman, một nhà tâm lý học người Mỹ, trí tuệ cảm xúc có 5 đặc điểm sau:

1. Hiểu rõ chính mình
Những người giàu trí tuệ cảm xúc hiểu rõ cảm xúc của mình nên không bao giờ để chúng chế ngự. Đồng thời, họ cũng rất nghiêm khắc khi đánh giá bản thân. Họ biết đâu là điểm mạnh và điểm yếu của mình để từ đó phát huy hoặc khắc phục, nhờ vậy họ có thể làm việc hiệu quả hơn. Nhiều người tin rằng sự hiểu rõ bản thân chính là thành tố quan trọng nhất của trí tuệ cảm xúc.

2. Kiểm soát bản thân
Những người có khả năng kiểm soát bản thân thường không để mình nổi giận hoặc nảy sinh lòng ghen tỵ thái quá, và họ cũng không ra những quyết định ngẫu hứng, bất cẩn, mà luôn nghĩ suy nghĩ trước khi hành động. Nhờ biết kiểm soát bản thân, họ luôn suy nghĩ chín chắn, thích ứng tốt với sự thay đổi, chính trực và biết nói “không” khi cần thiết.

3. Giàu nhiệt huyết
Những người giàu trí tuệ cảm xúc thường làm việc rất tận tụy, với hiệu quả cao. Họ sẵn lòng hy sinh thành quả trước mắt để đạt được thành công lâu dài. Họ thích được thử thách và luôn làm việc một cách hiệu quả.

4. Biết cảm thông
Đây có lẽ là thành tố quan trọng thứ hai của trí tuệ cảm xúc. Cảm thông là việc bạn đồng cảm và hiểu được ước muốn, nhu cầu và quan điểm của những người sống quanh bạn. Những người biết cảm thông thường rất giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác, kể cả những cảm xúc tinh tế nhất. Nhờ vậy, họ luôn biết cách lắng nghe người khác và thiết lập quan hệ với mọi người. Họ không bao giờ nhìn nhận vấn đề một cách rập khuôn hay phán đoán tình huống quá vội vàng. Họ luôn sống chân thành và cởi mở.

5. Kỹ năng giao tiếp
Thật là thoải mái khi được tiếp xúc với những người giỏi giao tiếp – một đặc điểm khác của trí tuệ cảm xúc. Những người giỏi giao tiếp thường có khả năng làm việc nhóm tốt. Họ quan tâm đến việc giúp người khác phát triển và làm việc hiệu quả hơn là thành công của chính mình. Họ biết cách tranh luận hiệu quả và là những bậc thầy trong việc thiết lập và duy trì quan hệ xã hội.

Như vậy, trí tuệ cảm xúc là một yếu tố quan trọng để giúp bạn đạt đến thành công trong cuộc sống, đặc biệt là trong sự nghiệp. Quản lý con người và các mối quan hệ là kỹ năng quan trọng của mọi nhà lãnh đạo, vì thế nâng cao và vận dụng trí tuệ cảm xúc trong công việc là một cách thể hiện khả năng lãnh đạo của bạn. Vậy đâu là phương cách tối ưu để bạn có thể tích lũy và nâng cao dạng trí tuệ đặc biệt này của mình?

Em vẫn đang chờ anh đến

Em vẫn đang chờ anh đến

Em đang ở cái tuổi xuân mà người ta vẫn hay bảo rằng đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời. Em mong mỏi và khát khao yêu và được yêu như bao người con gái.



Em vẫn ở đây chờ anh đến nắm tay em, để chúng ta cùng nhau đi hết con đường tình yêu. Hay là chúng mình bất chấp hết yêu nhau đi chàng trai tương lai của em!

Em đang ở cái tuổi xuân mà người ta vẫn hay bảo rằng đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời. Em mong mỏi và khát khao yêu và được yêu như bao người con gái. Thật vui và hạnh phúc biết bao nếu mỗi ngày nhận được tin nhắn và lời hỏi thăm quan tâm từ phía anh, người yêu tương lai của em à.

Đôi khi em một mình lạc lõng bơ vơ giữa chốn đông người, nơi phồn hoa đô hội. Lúc này em cần lắm một bàn tay khẽ nắm lấy tay em, em cần lắm một bờ vai vững chắc để em dựa vào mỗi lúc trái tim em mềm yếu giữa bộn bề cuộc sống để em được an ủi, được dựa dẫm.


Những lúc ốm em cần một liều thuốc tinh thần. Lúc đó chỉ cần anh đến bên và như thế em chẳng còn muốn ốm chút nào hết. Chỉ cần thế thôi, em không cần yêu cầu anh quá cao. Em sẽ không bất ngờ gọi anh lúc nửa đêm rồi bắt anh phải mua những thứ mà em thích đâu chàng trai ạ. Em sẽ không bắt tội anh phải làm hết những gì mà em thích trong khi anh lại không muốn. Anh đừng sợ điều đó khi yêu em nhé.

Khi yêu em, anh không phải lo em sẽ đòi hỏi anh phải mua cái này cái kia cho em đâu. Em chỉ cần anh yêu thương em đều đều mỗi ngày, và đừng phớt lờ tình cảm chân thành của em anh nhé. Chắc chắn em sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh, thế có được không anh?

Em vẫn đang hoàn thiện bản thân, em đang cố gắng học tập và làm việc thật tốt để chờ anh đến đây. Hàng ngày, em vẫn học làm nhiều món ăn khác nhau để khi có anh, em sẽ trổ tài khả năng nấu nướng của mình. Để anh cảm thấy ấm lòng mỗi khi thưởng thức.

Không yêu thì thôi, chứ đã yêu ai em yêu chân thành và tha thiết lắm. Em sẽ cố gắng nâng niu, trân trọng tình cảm giữa hai ta, và mong mình sẽ đi đến cái đích cuối cùng của con đường tình yêu. Anh cũng đừng phụ tình người con gái sống thiên về tình cảm như em nhé.

Em sẽ yêu thương anh nhiều hơn những gì em nói. Không chỉ yêu anh, em sẽ yêu cả những người thân xung quanh anh, yêu bạn bè và cả gia đình anh nữa nhé. Em không phải là cô gái quá thông minh, cũng không phải là hot girl... Nhưng em có lòng yêu thương vô bờ bến đối với những người mà em yêu.

Em sẽ lắng nghe, sẽ tâm sự, sẽ chia sẻ cùng với anh những vui buồn trong cuộc sống, sẽ ủng hộ, động viên anh trên con đường mà anh đã chọn.
Chàng trai của mùa hè đầy nắng và gió ơi! Em đang ở đây rồi. Anh hãy đến và đưa em đi đến bến bờ yêu thương nhé.

Không muộn nếu quyết tâm

Không muộn nếu quyết tâm

Chia sẽ bài viết về một câu chuyển về tinh yêu.

Người yêu hơn tôi 11 tuổi, không đẹp trai, không giàu có và có một quá khứ không đẹp. Nhưng tôi yêu và khâm phục anh ở ý chí và sự quyết tâm làm lại cuộc đời. Và sự thật là anh đã làm rất tốt.

Ba mẹ anh đều làm việc cho Nhà nước. Cuộc hôn nhân không tình yêu không cho anh một mái ấm hạnh phúc. Từ nhỏ, anh không được nhận được sự quan tâm và yêu thương của ba mẹ. Việc chứng kiến cảnh ba mẹ cãi nhau hàng ngày đã khiến anh từ một đứa trẻ thông minh trở nên lỳ lợm, quậy phá.



Rớt đại học, anh vào học trường cao đẳng. Chán chuyện gia đình, sẵn có bạn bè rủ rê, lôi kéo anh lao vào ăn chơi, quậy phá. Số tiền gia đình cung cấp hàng tháng không đủ, anh tìm mọi cách để kiếm tiền và sa vào con đường phạm pháp. Anh buôn bán “hàng đá”. Có tiền, anh dành hết nhậu nhẹt, đi sàn và hút chích cùng đám bạn hư hỏng. Chưa đầy một năm, anh bị đuổi học. Rồi một lần trong lúc giao hàng anh bị công an bắt. Anh phải trả giá cho hành động sai trái của mình bằng những năm tháng ngồi tù. Nhờ cải tạo tốt nên anh được ra tù sớm. Và cũng nhờ những năm tháng sống trong tù giúp anh nhận ra ý nghĩa của cuộc sống và phải sống sao cho đúng. Anh tìm cho mình một công việc lương thiện. Vì không có bằng cấp cao nên anh chỉ có thể lao động phổ thông. Phải làm việc cực nhọc mà lương lại thấp nhiều. Không chấp nhận cuộc sống như thế, anh quyết định ôn thi lại đại học. Nhiều người khuyên anh nên tìm công việc khác hay học nghề sẽ dễ dàng hơn. Tại sao phải thi, phải học 3, 4 năm vất vả mà thi thì chắc gì đã đậu. Anh bỏ qua những lời nhụt chí ấy và kiên định với quyết tâm lấy bằng đại học.

Hơn 6 năm không cầm đến sách vở không là gì khó so với sự quyết tâm và kiên trì của anh. Anh từ chối tất cả lời mời gọi của bạn bè để chuyên tâm ôn thi. Nhận giấy báo điểm của anh, gia dình và bạn bè đều không khỏi bất ngờ. Không những đậu mà anh còn đạt được số điểm rất cao. Nhưng đó chỉ là bắt đầu, biết được xuất phát điểm của mình chậm rất nhiều so với bạn bè nên anh đã tự đặt ra mục tiêu và không cho phép mình lười biếng. Anh hòa đồng với bạn trong lớp nhưng từ chối tất cả các cuộc chơi để chuyên tâm lo cho việc học. Anh đăng ký học nhiều môn và liên tục đạt được học bổng của trường. Anh được mọi người khâm phục và quý mến. Hơn 3 năm anh ra trường với bằng loại khá và sớm hơn nhiều so với bạn cùng lớp.

Có bằng cấp, anh liên tục trau dồi vốn tiếng Anh và ứng tuyển vào làm trong một công ty của Mỹ. Cuộc sống là không ngừng nghĩ nên anh không cho phép mình lười biếng. Anh chuyên tâm làm việc và tạo cơ hội cho mình thăng tiến trong sự nghiệp. Không có gì là muộn nếu bạn quyết tâm và kiên trì. Đừng ngại thời gian, đừng ngại gian khổ. Quả ngon ngọt sẽ dành cho những ai chọn giống cây tốt và toàn tâm chăm sóc nó. Tôi mong rằng qua câu chuyện về cuộc đời anh sẽ giúp nhiều người thay đổi suy nghĩ để sống tốt hơn, ý nghĩa hơn.

3 Người thầy vĩ đại

3 Người thầy vĩ đại



Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?”

Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.

Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên trộm.”

Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: “Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!” Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: “Có trộm được gì không?” và ông ta đều đáp: “Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ”. Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.

Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: “Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!”

Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng đó là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gửi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ trong lòng bằng hành động.

Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến đã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: “Con tự thắp cây nến này phải không?” Đứa bé đáp: “Thưa phải.” Đoạn ta hỏi: “Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?”

Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: “Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?”

Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.

Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật.

Chọn bạn làm ăn

100 bài dạy làm ăn, biên tập theo chương trình của Đài truyền hình Hàn Quốc thập niên 70 
Chọn bạn làm ăn
Bài 2: Chọn bạn làm ăn

Người ta nói “đàn ông đi biển có đôi”, vì tự mình thì chỉ dừng ở mức độ đi câu cá, còn muốn giăng lưới đánh mẻ cá to, phải hợp lực cùng nhau.

Điều kiện cần của hùn hạp là SỰ HÀO SẢNG của người rủ. Điều kiện đủ là KỶ LUẬT CỦA MỖI CÁ NHÂN người góp vốn. Kỷ luật này phải là bản chất, hoặc phải được đào tạo để trở thành thói quen.

Nhóm tình nguyện sau 3 tuần bán cà chua, 30/60 bạn phải rời nhóm. Có những cam kết ban đầu các bạn bỏ qua. Đi trễ. Về sớm. Xuề xòa cho qua sai sót. Báo cáo đến hạn không có. Giao việc quên làm… Các bạn ấy nói dượng không biết tụi con vất vả như thế nào, chiều thứ 6 tan sở là đón xe lên Đà Lạt, mua cà chua xong, sáng thứ 7 ngồi phân loại đến khuya, rồi chủ nhật đứng bán cả ngày, kiếm được bi nhiêu tiền là gửi hết vào quỹ “bạn trẻ khởi nghiệp” hay “áo ấm mùa đông”. Tony đánh giá các bạn ở yếu tố nhiệt tình, tốt bụng, chăm chỉ, hào sảng…nhưng đấy chỉ là ĐIỀU KIỆN CẦN. ĐIỀU KIỆN ĐỦ là tính kỷ luật thì không có, nên trước sau gì cũng tan rã nhóm, giải tán trước cho rồi. Còn 30 đứa thì đào tạo 30 đứa. Hoặc không làm cũng được, làm thì phải đàng hoàng. Ông Lý Quang Diệu nói “you cannot reach your dream or goal without discipline”. Discipline là tính kỷ luật, nếu không có nó, dream (giấc mơ) hay goal (mục tiêu cuối cùng) sẽ không bao giờ đạt được.

Nước Đức tạo nên chủ nghĩa hoàn hảo trong công việc là vì người Đức được rèn luyện tính kỷ luật từ tấm bé. Người Nhật tạo nên huyền thoại Á Châu cũng vì tính kỷ luật khủng khiếp của mình. Người Hàn tạo nên kỳ tích cũng vì tính kỷ luật đôi lúc hơi cực đoan của họ. Doanh nhân nào thành đạt cũng có cái tính tuyệt vời đó. Bạn thử hẹn ăn trưa với Mr Jack Ma của Alibaba hay Mr Warren Buffett, hẹn 11h45 là đúng 11h45. Không có chuyện tiệc cưới mời 6h thì 7h15 mới múa hát và đãi ăn lúc 7h45.

Nếu thấy người không có tính kỷ luật, xuề xòa…thì chỉ cà phê cà pháo, tuyệt đối không hợp tác. Ở miền Tây Nam Bộ, dân ở đây có tính hào sảng nên khi mới mở ra làm ăn, doanh nghiệp nào cũng phát triển ầm ầm. Nhưng đến quy mô cỡ vài ngàn công nhân, thì bắt đầu lộn xộn trong quản lý. Có nhà máy chế biến cá basa nọ, cách đây 4 năm Tony đến mua cá, thấy công nhân đi vệ sinh xong vô không rửa tay, quản đốc thấy nhưng bỏ qua. Rồi quản đốc thì vừa chỉ đạo sản xuất vừa quẹt quẹt smartphone. Ông bảo vệ thì ngủ gục, bấm còi miết mới ra mở cửa cổng, đầu tóc rồi bù. Trong phòng thì giám đốc đang cợt nhã với một nữ thực tập sinh, trêu đùa quá trớn. Nhân viên thì vừa đọc tin tức online vừa làm hợp đồng, nên ngôn ngữ hợp đồng ngoại thương mà cứ như nói chuyện showbiz. Khi họp xong, Tony rủ đi ăn trưa, ông giám đốc gọi miết thì anh tài xế mới xuất hiện, vì anh đang trong phòng riêng đánh bài ăn tiền với các tài xế khác. Tony nói sao anh để vậy thì anh cười khà khà, nói kệ, anh em cả. Bữa nào bốn anh hội đồng quản trụy có mặt ở nhà máy, thì phòng giám đốc sẽ được đóng kín, các anh sẽ quánh bài tiến lên. Bốn người là đủ tay bài. Còn nếu chỉ có 2 anh, thì sẽ quánh cờ tướng, mỗi ván cả chục triệu.

Tony thấy doanh nghiệp vầy thì không ổn. Và đúng 4 năm sau thì nhà máy này rao bán. Vì đơn hàng xuất khẩu nào cũng bị trả lại hoặc tiêu hủy, lúc thì nhiễm vi sinh, lúc thì rơi cây kim trong bịch cá, xuất qua kia bị máy dò kim loại phát hiện, lúc thì cháy nổ do công nhân bất cẩn…Lỗ triền miên. Bữa họp cổ đông để bán nhà máy, trong 4 anh sáng lập viên, người đến muộn 15 phút, người đến muộn 2 tiếng, quýnh quáng bước vào phòng họp, gãi tai nói các lý do vô cùng quen thuộc như kẹt xe, lốp hỏng, đau bụng đột xuất, đưa mẹ đi bơi,…

Trên đường về lại Sài Gòn, anh S, đại diện công ty tài chính, giờ là cổ đông chính của nhà máy này, hỏi Tony chứ em biết vì sao họ rất giỏi, rất tài năng, nhưng cuối cùng phải bán nhà máy không. Vì tính kỷ luật là thứ DUY NHẤT họ thiếu. Họ chỉ có thể ĐẺ mà không thể NUÔI. Anh S nói anh sẽ không giữ ban giám đốc cũ, vì sợ là sự vô kỷ luật, sự xuề xòa của họ ảnh hưởng đến cả công ty, ai cũng bắt chước thì chết.

Nên các bạn trẻ, muốn có sự nghiệp, phải rèn tính kỷ luật cho CÁ NHÂN mình. Cái này đơn giản chỉ là sự RÈN LUYỆN. Quyết tâm 11h đêm ngủ là 11h đêm tắt đèn tắt máy tính đi ngủ. Đúng 5h sáng thức dậy là đúng 5h, vặn đồng hồ reng reng, bật dậy như lò xo. Tập thể dục là tập thể dục. Mệt cũng tập, trời lạnh cỡ nào cũng tập. Đến công sở trường học phải tuyệt đối đúng giờ, 8h học là 8h mở tập ra học. Giờ ăn là ăn, chơi là chơi, làm là làm. Ngồi cà phê với bạn bè là nói chuyện, tắt máy, không vừa nói chuyện vừa gián đoạn vì facebook hay tin nhắn. Kỷ luật khủng khiếp cho cá nhân mình, không nuông chiều cái lười, cái xuề xòa, cái “thôi kệ”. Và bạn bè cũng vậy, hạn chế chơi với thể loại vô kỷ luật, vì sẽ bị lây nhiễm. Khi học hành, chọn đội nhóm để làm bài tập chẳng hạn, chỉ chọn người có kỷ luật, không CẢ NỂ, mình cả nể là mình khổ. Đặc biệt trong làm ăn, người rủ mình mà kém kỷ luật, thì thôi. Vì hùn với họ, mình có cố gắng làm đến đâu đi nữa, cuối cùng cũng dẹp tiệm.

Bốn anh sáng lập viên nhà máy thủy sản kia, bán xong có chút tiền, rượu chè suốt. Rồi bất đắc chí, tới giờ khởi nghiệp lại vẫn chưa được, đành chạy xe ôm kiếm sống. Cứ chở khách đi ngang thì chỉ trỏ nói hồi xưa nhà máy này của tụi anh nè. Hằng ngày, 4 anh tụ tập với nhau ở quán cà phê, vừa ngồi chờ khách vừa quánh bài, ván giờ chỉ còn mười ngàn hai chục.

Nhưng cả bốn đều rất vui. Vì lúc nào cũng đủ tay bài. Enough hands to play cards. Always.

Kỹ năng Street Smart



100 bài dạy làm ăn, biên tập theo chương trình của Đài truyền hình Hàn Quốc thập niên 70 



Bài 3: Kỹ năng Street Smart (SS)

Đây là kỹ năng quan trọng nhất mà một người làm ăn cần có.

Smart khác với intelligent ở chỗ là Intelligent thì IQ (chỉ số thông minh) phải cao, nhưng smart thì IQ và EQ (chỉ số cảm xúc) đều phải tương đối. Smart là thông minh thực tế, còn intelligent là thông minh hàn lâm. Ví dụ nói she is very intelligent, tức cô ấy học rất giỏi, nhưng nói she is very smart thì cô ấy phải biết phản ứng lại một cách thông minh, chứ không phải chỉ đưa cặp mắt cận nhìn đắm say người hỏi.

Street là đường phố. Như vậy SS chính là sự thông minh lanh lợi MÀ MÌNH CÓ ĐƯỢC từ đường phố. Đường phố có ai? Loại người gì có mặt ở trên phố? Ai cũng có. Chính vì vậy, việc ra phố và va chạm với đủ thể loại người, sẽ giúp mình có được SS.

Mọi doanh nhân thành công trên thế giới đều có SS. Ông A từng phải gõ cửa từng nhà bán tủ lạnh mới trở thành ông chủ nhà máy sản xuất điện tử lớn. Ông B phải từng làm cò đất kiếm chút hoa hồng trước khi có được hàng chục khu công nghiệp…Chính “street” đã dạy các ông ấy phải làm sao để kiếm tiền, và không mất tiền một cách “smart” nhất.

Các bạn nhớ câu chuyện “du hạc sinh và chuối hóa” chứ? Có anh tiến sĩ tài chính, mấy chục năm chưa về nước, vừa xuống sân bay ngơ ngác hỏi Bình Thạnh cách Tân Sơn Nhất bao nhiêu dặm hả em, thế là bị nó chạy vòng vòng mất hết mấy triệu. Vì anh tiến sĩ ấy quen sống trong tháp ngà, tốt nghiệp tiến sĩ, rồi vô các tòa cao ốc ở New York Paris, toàn gặp người mặc vét và nói chuyện đòn bẩy tài chính, chỉ số ROI riếc, nên đến một nước đang phát triển, nửa đêm nửa hôm, gặp anh lái taxi thì việc kể lể tôi là Việt Kiều 20 năm chưa về nước, tôi ôm một cục tiền về nước làm ăn, tôi giàu có thế này thế kia…thì bị nó chém đẹp là đúng rồi. Nên nhiều bạn đi chơi ở các nước như châu Phi chẳng hạn, về chê thế này thế kia vì các bạn không có SS. Ở cái xã hội đó, nó sẽ phải như vậy, xã hội đang phát triển cần thời gian để được tốt hơn, mình phải quen với nó, tự mình điều chỉnh cho phù hợp.

Các bạn cũng nhớ chuyện ở Davao? Tony đi vào một thị trấn trong núi rất xa thành phố, và nửa đêm check-in khách sạn, trên tường khách sạn vẫn còn vết đạn loang lổ của các lần chạm súng với lực lượng bắt cóc? Lúc đó, nếu mình tỏ ra đỏm dáng, nói tôi là doanh nhân đi đầu tư, có phòng VIP hem, có spa hem…thì nửa đêm nó vô bắt cóc ráng chịu. Còn nếu chỗ nguy hiểm mà ai hỏi, mình nói tôi là sinh viên đi du lịch, sẽ là sự an toàn cho tính mạng mình. Hay ở sân bay, người ta nhờ xách giùm hành lý qua cổng an ninh, chớ dại mà giúp đỡ. Ai biết trong đó có cái gì, lỡ ma túy thì sao. Nếu qua trót lọt thì tới kia, nó xin lại, mình chẳng được gì. Nếu không qua thì mình là người dính chưởng. Nếu người đó không đủ sức mang cái giỏ đó qua cổng an ninh, thì chẳng có khả năng xách cái giỏ đó từ nhà lên sân bay. Nên mình phải phán đoán chứ không phải ai cũng giúp. Kiểu ra nước ngoài gặp khủng bố làm rơi súng, nhặt lên đưa cho nó, nói súng của chú nè, lần sau cẩn thận hơn nghen chú.

Cách đây chục năm, có một sinh viên sang London học thạc sĩ. Nửa đêm, anh xuống tàu điện ngầm để đi về nhà, và vẫn như mọi khi, anh đứng chờ tàu ở vạch màu vàng cách đường ray 1m30. Lúc đó đã rất khuya, đang đứng thì có nhóm thanh niên người bản xứ đi nhậu về, say xỉn, đứng chung đợi tàu. Rồi họ đùa giỡn, đẩy anh xuống đường ray trong lúc tàu vừa tới. 12 năm phổ thông cha đưa mẹ rước, 4 năm đại học sáng đến trường chiều về nhà, anh không biết là với nhóm thanh niên say xỉn, mình không nên dây vào họ, không nên đứng gần họ. Nên các bạn trẻ cần có SS, để đảm bảo tính mạng cho bản thân mình, đặc biệt khi xa xứ, một mình…

Có nhiều bạn trẻ lâu lâu ra phố chơi, gặp bọn giang hồ vặt, nó chửi ví dụ ĐỤ MẸ, cái ngơ ngác hỏi chú ơi đụ mẹ nghĩa là gì? Vì xưa nay ở trường không ai nói, ở nhà thì bị cấm tiệt, đọc sách báo thì chỉ viết tắt là Đ.M, cứ tưởng Đan Mạch. Cái lấy Iphone ra mở từ điển ra dò nghĩa, bị giật mất ĐT, đứng khóc vang dội. Cho nên các bậc phụ huynh cứ mạnh dạn giáo dục cho con cái mình, từ đấy là xấu, không nên nói, nhưng không nên cách ly, phải cho ra phố. Vì có cách ly mãi được đâu. Mình không nói nhưng sẽ có người nói. Có nhiều người ra đường, đụng xe với mấy thằng choai choai, bèn xuống xe “làm cho ra lẽ”, “dạy cho bài học”…Nhưng vấn đề là có làm cho ra lẽ với bọn nó được không, hay tranh cãi một hồi thì nó đâm cho một phát. Nó đang tuổi nổi loạn, có biết sai biết đúng là gì, lại lúc điên tiết nữa. Tiết là máu, điên tiết là máu điên, máu này chảy lên não thì có biết gì nữa mà “ý thức giao thông” với “con nhà giáo dục, học lớp mấy”. Nên tránh bỏ đi, tránh voi chẳng xấu.

Trong làm ăn cũng vậy. Mình có SS để biết lúc nào cương, lúc nào nhu. Chứ hẻm phải cương miết, đứt mạch máu chết à. Còn nhu miết, nhũn miết thì làm ăn gì? Ví dụ. Giả sử cá lớn cắn câu, mình cố giật như thông thường, kết quả là dây câu sẽ đứt, cần sẽ gãy. Con cá đấy với lưỡi câu trong miệng, mấy ngày sau cũng sẽ chết. Hồ nước sẽ thối vì xác cá phân hủy. Cả ba đều lose-lose-lose, mất hết. Trong khi đó, với người có SS, họ sẽ thả dây ra lúc cá lớn cắn mồi. Để cá chạy vòng quanh, rồi từ từ thu dây câu lại. Rồi cá lại vùng lên, rồi mình lại thả ra rồi thu lại. Một hồi cá mệt, cái mình kéo lại gần bờ, dùng vợt vớt lên. Cần câu thì vẫn nguyên vẹn, con cá thì vẫn sống nếu được tháo lưỡi ra, thả lại dưới hồ hay đem bán đều có giá trị kinh tế, hồ nước vẫn trong xanh. Cả ba đều win-win-win, thắng hết.

Nguon:  fb/tonybuoisang

Những mái chèo lạc nhịp

Hôm nay cũng như thường lệ giới thiểu một bài viết của tonybuoisang nói về làm ăn mà ta nên học tập.

100 bài Dạy làm ăn, biên tập theo chương trình của Đài truyền hình Hàn Quốc thập niên 70 



Bài 5: Những mái chèo lạc nhịp


Trong hùn hạp làm ăn, người ta nói “đồng hội đồng thuyền”, vì hình ảnh người ngồi trên thuyền phản ánh chính xác nhất cách chúng ta làm ăn với nhau. 

Thuyền nào cũng phải có 1 thuyền trưởng- tức người chỉ huy. Trên đường đi có lúc sóng yên gió lặng, nhưng cũng có lúc bão tố phong ba, vị thuyền trưởng phải là người có đạo đức, kinh nghiệm, khéo léo... để lèo lái. Rất nhiều con thuyền bị đắm, tức phá sản, nhưng cũng có nhiều con thuyền ngày một to hơn, đi ra biển lớn, cập bến bờ thành công.

Khi hùn hạp với nhau, người châu Á thường chỉ nói bằng miệng về luật chơi. Kiểu tao hùn 50, mày 50, lời lãi chia đôi. Vì cái NGẠI NGÙNG cố hữu, sự CẢ NỂ cổ truyền mệt mỏi cả ngàn năm nay. Họ nghĩ mới bắt tay làm ăn mà ràng buộc này nọ, mất lòng chết. Nhưng “mất lòng trước, được lòng sau”, QUYỀN LỢI và NGHĨA VỤ phải rõ ràng ngay từ đầu, đó là điều bắt buộc trong làm ăn, kể cả anh em ruột. Bản điều lệ của công ty hoặc thương vụ có 2 người góp vốn trở lên phải do cá nhân các người sáng lập soạn. Chứ không phải lấy cái form trên mạng xuống rồi in ra ký vào, nhưng chả buồn đọc, đụng chuyện nhao nhao cãi nhau như giặc. Cứ lấy điều lệ mà chiếu vào mọi bất đồng tranh chấp, anh phải làm gì, anh hưởng được bao nhiêu, nếu anh không làm thì, nếu anh không đi họp thì, nguyên tắc “quá bán” tức 51% chấp nhận thì phải tuân theo, không có chuyện tôi nằm trong 49% phản đối nên tôi làm khác, hôm đó tôi không có mặt nên tôi không biết. Nếu nói vậy thì tư duy của anh HOÀN TOÀN cá nhân chủ nghĩa, là TAY CHÈO LẠC NHỊP, không thể hùn hạp làm ăn được. Lúc này, nên yêu cầu anh ta ra khỏi thuyền. Chỉ một mái chèo khác đi, con thuyền có thể sẽ chòng chành xoay ngang, hoặc đi rất chậm. Nguyên tắc đồng thuận là bắt buộc của những người “đồng thuyền”.

Lần đầu tiên Tony sang Hà Lan học 1 khóa ngắn hạn về nông nghiệp, ở nhà trọ với 3 người nữa. Vừa xách vali vào, tụi nó bắt đọc NỘI QUY. Mình kiểu thôi đưa tao ký đại. Ba đứa kia không chịu, bắt đọc từng câu, hiểu rồi mới được ký. Nào là góp tiền mua cái này bao nhiêu, xài xong rồi cho ai. Không được dùng dầu gội của đứa khác, có cái bếp chung, chia thời gian ra nấu thế nào. Trong tủ lạnh cái gì của ai không được đụng đến, nếu đụng phải hỏi và mua trả lại. Rồi không được để nước chảy xuống sàn toilet, phân công chia ra lau nhà ngày nào, đi về khuya phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên, tiếp khách thế nào bạn bè tới chơi như thế nào, máy giặt máy sấy sử dụng ra sao. ra khỏi nhà phải tắt thiết bị gì…nếu vi phạm thì chế tài ra sao. Nếu xảy ra bắt cóc, khủng bố, cháy nổ thì xử lý ra sao, bình chữa cháy ở đâu, số ĐT cảnh sát bao nhiêu, cấp cứu bao nhiêu...Họ phân chia trong lúc "tang gia bối rối", ai làm gì chứ không đứng "bối rối" miết như ở ta. Hết 3 trang giấy cho cái nội quy, ban đầu thấy ức chế kinh khủng, mình quen tự do lộn xộn rồi, cứ theo khuôn khổ văn minh là phản đối. Nhưng nghĩ lại thấy nhớ thời nhà trọ của mình ở Việt Nam, bạn bè ở chung nhà cứ cả nể không nói, giận hờn cãi vả nhau suốt.

Ở phương Tây, trong một cuộc họp, người ta tranh cãi đập bàn đập ghế. Kiểu “tôi hoàn toàn không đồng ý với anh”, nhưng sau đó, họp xong, ra quyết định, mọi người đều RĂM RẮP tuân theo. Dù hôm trước anh khác biệt, nhưng VÌ LỢI ÍCH TẬP THỂ, anh phải TỪ BỎ CÁI TÔI CÁ NHÂN. Lợi ích tập thể có thì lợi ích cá nhân sẽ có, họ nghĩ dài, nghĩ khôn, nghĩ rộng. Lúc thảo luận, họ chỉ bàn bạc “CÁI GÌ ĐÚNG, CÁI GÌ SAI” nên dễ dàng bỏ qua mọi bất đồng. Ông O vẫn vui vẻ mời bà H làm trợ lý, dù hôm trước trên truyền hình hai bên đấu khẩu ghê gớm. Bà H cũng vui vẻ nhận lời, không cay cú sĩ diện vì là người thua. Tư duy Tây nhẹ nhàng, thông thoáng, nói thẳng, Yes/No rõ ràng, làm việc cùng rất thích.

Còn ở châu Á, thói quen vòng vo khiến mất thời gian. Kiểu “tôi hỏi chứ không phải, tôi tự hỏi là, thiết nghĩ, nên chăng, chẳng hay, tôi đồ rằng,…” nghe bắt mệt. Đụng chuyện, người châu Á tập trung vào “AI ĐÚNG, AI SAI”, ai cũng có CÁI TÔI to đùng cần bảo vệ, sợ mình buông ra thì người khác coi thường, nên rướn cổ lên để cãi và mọi giá PHẢI THẮNG. Rồi mạt sát nhau, lôi bằng cấp học vị, chuyện gia đình, giới tính, lôi mọi thứ ra NHẰM CHỨNG MINH người kia sai. Tony có quen anh bạn, anh nằm trong 6 người sáng lập một công ty cổ phần. Có lần công ty anh định lập chi nhánh ở nước ngoài, anh và 1 người nữa trong hội đồng quản trị phản đối. Nguyên tắc “quá bán”, bốn anh kia đồng ý, 4/2 nên quyết định vẫn ban hành. Anh không công nhận việc này, dù biên bản họp anh vẫn ký vào, nhưng “tao có đồng ý đâu, tại tụi kia đông quá”. Anh kể, thế là tao bắt đầu CHỨNG MINH 4 đứa kia sai. Tao tìm thấy bằng cấp của thằng A, nó học hệ tại chức thì sao có trình độ mà quyết việc này? Còn thằng B thì lăng nhăng, cặp con này con kia, nhân cách như vậy thì là đồ vứt. Thằng C người tỉnh X, dân tỉnh X thì không thể có quyết định đúng. Thằng D từng làm ăn và phá sản, nên luôn sai.

Tony nói chuyện cá nhân thì liên quan gì mà anh định kiến khủng khiếp vậy? Em thấy chuyện học hành bằng cấp, chuyện tình ái hay xuất thân từ đâu, hay chuyện quá khứ…đâu có liên quan chuyện làm ăn? Thành lập chi nhánh nếu tốt thì anh cũng hưởng lợi mà. Anh nói mày ngu quá, tao để yên như thế thì nhân viên đối tác nó khinh tao à. Thế là tao đổi chiến lược, tao giả vờ đồng ý, xin đi sang đấy phụ trách chi nhánh. Ở bển, tao xài tiền vô tội vạ, chi phí thật cao để 4 đứa kia thấy việc đặt chi nhánh là tốn kém. Tao cũng không thèm bán hàng, ai tới mua tao cũng từ chối, mục đích là không có doanh thu. Sau 1 năm cầm cự vì không hiệu quả, tao đã thành công mày ạ, chi nhánh đấy vừa đóng cửa. Ai sai, ai đúng...biết liền.

Các bạn trẻ thân mến. Trong làm ăn, nhất nhất phải rằng buộc bằng quy định điều lệ. Càng chi tiết càng tốt ngay từ đầu. Quy định ban đầu thế này, nhưng lúc sau có thể hoàn toàn khác. Không sao cả. Luật lệ là do con người tạo ra để quản lý cho dễ, nên phải được chỉnh sửa liên tục sao cho phù hợp hoàn cảnh thực tế phát sinh. Và mọi người phải chấp hành quy định mới đó, tuân theo mệnh lệnh của thuyền trưởng trong suốt thời gian ngồi trên con thuyền. Có sự cố, thuyền trưởng phải là người cuối cùng rời thuyền. Nguyên tắc hàng hải lẫn làm ăn.

Chúng ta không nên hợp tác với người SĨ DIỆN cao ngất, mệt mỏi lắm. Nếu bạn trẻ có bệnh SĨ, phải lập tức từ bỏ. Cũng không cho người vô kỷ luật lên thuyền, không thể chấp nhận có 1 đứa không mặc áo phao khi tất cả người khác đều mặc. Nếu nó khăng khăng làm theo ý nó, thì hãy để nó xuống thuyền, làm một mình, kiểu doanh nghiệp tư nhân hay công ty một thành viên. Bạn nào không nghe lời ai, “ai cũng không có quyền, chỉ mình ta là có quyền”, thì tốt nhất nên đi máy bay. Tiếp viên kêu thắt đai an toàn, mình nói to “mày kêu tiếng nữa tao hất ly nước nóng vào mặt”. Kêu tắt di động, mình mở nói ầm ĩ, nhiễu sóng phi công hết biết đường lái, bay đi Đà Lạt đáp xuống Cam Ranh, hành khách check-out xuống máy bay thảng thốt nói ố kìa “bên em là biển rộng”. Ai hướng dẫn cửa sổ cửa thoát hiểm gì mặc kệ, mình thích thì cứ mở ra hít khí trời. Họ đuổi xuống thì mình chống nạnh kiểu chụy mất gà đứng bên hàng rào nói xỉa xói qua: đây không thèm đâu nhá, đây có giá trị riêng của đây nhá. Đây sẽ mua máy bay tự lái nhá…

Vậy thôi, em chào chụy.

Nguồn: fb/tonybuoisang


Ánh mắt học trò

Ánh mắt học trò… – Cùng Tony Buổi Sáng thực hiện chương trình “Ánh mắt học trò là áo ấm mùa đông”, chương trình sẽ do CLB con dượng tại Hà Nội thực hiện vào cuối tháng 11 này.


“Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
Cái rét đầu đông, giật mình bật khóc
Hoa sữa thôi rơi những chiều tan học
Cổ Ngư xưa, lặng lẽ dấu chân buồn”…

Đó là những câu thơ nguyên tác nhưng ít người biết của bài hát “Hà Nội mùa vắng những cơn mưa“. Có một chi tiết trong bài thơ trên khiến Tony day dứt mãi, chính là hình ảnh “giật mình bật khóc” trong cái rét đầu đông. Từng sống ở Hàn Quốc hay Boston với cái lạnh âm cả chục độ, nhưng thật sự cái rét phương Bắc nước Việt mới là thử thách. Và lúc sống ở Hà Nội, thời đó nhà Tony chưa có máy điều hoà, có những đêm mùa đông giật mình và không sao ngủ lại được, vì cái rét cắt da ấy.

Nhưng cái rét ở Hà Nội thì chẳng là gì nếu so với cái rét ở các vùng núi phía Bắc. Những cơn gió mang cái lạnh thấu xương đến những ngôi nhà cheo leo trên núi. Và Tony tận mắt chứng kiến những buổi sáng ở những ngôi trường cấp một nơi bản xa, những thầy giáo, cô giáo đứng giảng bài, mặt tím tái vì lạnh. Dưới kia, hàng chục học sinh nhỏ xíu, đi chân đất, áo không đủ ấm, da mặt cháy đỏ, tay run rẩy cầm bút. Duy chỉ có ánh mắt ham học vẫn bừng sáng cả núi rừng. Và Tony hiểu, để giữ chân những người thầy, người cô vĩ đại này ở lại với các thôn bản xa xôi này, chính là những ánh mắt học trò tha thiết ấy.

Tony nhớ hồi cấp 2, lúc còn học ở trường Lương Thế Vinh, trong một đêm văn nghệ, cô Phương dạy tiếng Anh hát bài gì không rõ tựa, chỉ nhớ câu ” ánh mắt học trò, là áo ấm mùa đông”. Trời thì lạnh, ánh lửa trại bập bùng, giọng cô tha thiết. Tony lúc đó học lớp 6, 7 gì đó, nhỏ thó ngồi nhìn lên sân khấu, và nghĩ đến những thôn bản xa xôi, đến những người bạn đồng lứa với mình.

Và một mùa đông lại về. Những thầy cô nơi biên cương vẫn chống chọi với cái rét bằng ánh mắt học trò. Những đứa trẻ nơi rẻo cao lại nửa đêm “giật mình bật khóc“…

Nguồn :fb/tonybuoisang

Chuyện ở Bandung

Bandung là thành phố lớn thứ 3 ở Indonesia, quốc gia lớn nhất Đông Nam Á. Cách thủ đô Jakarta 180km và nằm ở độ cao 768m so với mặt nước biển, Bandung rất giống Bảo Lộc. Với khí hậu khá mát mẻ, Bandung từng là xem xét là thủ đô của đất nước này dưới thời thuộc địa Hà Lan, vì tụi Tây thường sợ khí hậu nóng (toàn quyền Đông Dương ngày xưa cũng chọn Đà Lạt làm tổng hành dinh, người Tây hay mắc các bệnh nhiệt đới nếu họ sống ở xứ nóng nhiều năm).

Chỉ Số GDP


Tony ấn tượng nhất khi đến Bandung là cơ sở hạ tầng của thành phố. Anh bạn tên Roy lái xe chở Tony đi từ Jarkata, chỉ mất đúng 2h là đến được thành phố này (dù từ sân bay Jarkata đến được điểm đầu của đường cao tốc chỉ có 20km nhưng cũng mất 2 tiếng vì kẹt xe kinh khủng). Trước năm 2005, khi chưa có con đường cao tốc, Bandung vẫn còn là thành phố nghèo. Nông sản làm ra đổ đống cho bò ăn, y chang như cà chua, bắp cải ở Đà Lạt bây giờ. Rồi người dân Bandung đi tha phương cầu thực, vì để du lịch đến đây, người dân phải mất 6-7h vì đường quá xấu.

Đường cao tốc ở đây cho tư nhân đầu tư. Công ty tự thương lượng đền bù giải tỏa, tự xây, tự bán vé, ai muốn đi nhanh thì bỏ tiền ra đi trên đường này, muốn miễn phí thì đi dưới đường cũ, không có chuyện vừa miễn phí vừa đòi nhanh của nhóm người “cứ quyền lợi là đòi cho được”. Họ tự tu sửa bảo trì cho đường đẹp, đường xấu không ai đi, thua lỗ ráng chịu. Và rất nhiều công ty lớn của Indonesia tham gia kinh doanh đường cao tốc dưới hình thức này. Vì họ biết, có con đường CAO TỐC, là có TẤT CẢ.

Năm 2005, đường cao tốc này khánh thành, chỉ đúng 9 năm sau, Bandung trở thành một công chúa được đánh thức. Tony thấy trên đường, hàng hàng xe container nông sản lũ lượt kéo về cảng Jakarta để xuất. Các nhà máy dệt may dời về Bandung khá nhiều, vì chi phí sinh hoạt rẻ, lại có khí hậu mát mẻ, công nhân không có nóng nực bực mình mà kim đâm vào tay. Bandung trở thành nơi sản xuất quần áo hàng đầu Indonesia. Những nông sản cung cấp cho thành phố như rau củ, hoa, trái cây đặc biệt là dứa và bơ được trồng nhiều khủng khiếp. Các ngọn đồi hoang trước đây đều được các công ty đa quốc gia đến thuê để trồng dứa, chuối, rau…cung cấp cho cả Singapore. Giới trung lưu Jakarta hầu như ai cũng có nhà ở Bandung, cứ chiều thứ sáu tan ca là cả gia đình đèo nhau trên 1 chiếc xe bán tải, chạy thẳng lên đó, vô nhà ở những khu phố dưới rừng cây xanh mát, vườn tược xanh um. Tới chiều chủ nhật là họ đi về lại thủ đô, phía sau xe bán tải là nông sản của họ thu hoạch hoặc mua lại của hàng xóm.

Indonesia có trữ lượng dầu khí lớn, và có nhiều nhà máy lọc dầu, nên giá xăng rất rẻ, chỉ khoảng 14,000 đồng một lít. Dầu thì còn rẻ hơn. Các công ty vận tải nông sản từ Bandung về Jakarta đều được trợ giá xăng dầu để 1kg cà chua ở Bandung giá 0.5 USD thì ở Jakarta chỉ là 0.6 USD, nếu xe container chở nông sản và quần áo để XUẤT KHẨU, thì được miễn phí đi cao tốc (trình bộ chứng từ XK cho trạm gác).

Ở Bandung, đẹp nhất là ngọn núi lửa. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, dung nham trong miệng núi lửa vẫn lụp bụp sôi như mình nấu cháo. Những bong bóng vỡ ra, mùi lưu huỳnh nồng nàn. Bandung còn có nhiều suối nước nóng tắm rất tốt cho sức khỏe. Gần chân núi, có nhiều khu khách sạn nhà trọ, giá rất rất rẻ, họ dẫn nước suối này vào tận bồn tắm trong từng nhà. Các bồn tắm thường bằng xi măng, lọc tràn, lấy nước trực tiếp trong lòng núi chảy ra, thường không có mái che để mùi lưu huỳnh bay đi không gây hại.

Bữa đó Tony ở một resort trên đỉnh núi cao. Đêm đó trăng sáng, bồn tắm thì lộ thiên, xung quanh chỉ có bức tường cao đâu 3 mét. Tony trong trạng thái “hẻm mảnh vải che thân” đang khoan khoái nằm trong bồn nước, ngắm trăng và định đọc thơ, thì bỗng thấy trên ngọn cây cổ thụ trước mặt, có cái gì đó chuyển động bất thường. Rồi một bàn tay thò ra sau lưng. Tony rú lên 1 tiếng, rồi ngất…(nên không biết chuyện gì để kể tiếp theo). Tỉnh dậy thì thấy đang ngủ trong phòng, có mặc quần áo…Hết

Nguồn :fb/tonybuoisang

NGẪM


Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.
Ngẫm

Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu…

Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “ Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”

Tất cả học sinh phẫn nộ , nói rằng: “Em hận anh, em đã nhìn nhầm người rồi”

Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. Cậu học sinh nói: “ Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé”

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “ Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”

Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy”

Thầy giáo xúc động : “Trả lời rất đúng”

Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình. Trong nhật ký viết rằng : “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi"

Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này: Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.

Người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc.

Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta hiểu được ý nghĩa trách nhiệm.

Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai, mà là người ta hiểu được trân trọng người bên cạnh mình.

Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ người đó cái gì, mà là vì người ta xem người đó là bạn.

Nguồn sưu tầm

Cà Phê Muối

CÀ PHÊ ... MUỐI



Họ ngồi cạnh nhau trong một quán cà phê xinh xắn. Anh căng thẳng đến độ không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. Cô gái cảm thấy rất khó chịu." Để mình về nhà còn hơn..." - Cô nghĩ thầm. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người bồi bàn đến và nói:" Vui lòng cho tôi thêm một tí muối vào ly cà phê nhé". Mọi người ngạc nhiên nhìn anh. Mặt đỏ bừng ngượng nghịu, nhưng rồi anh vẫn uống ly cà phê ấy.
Cô gái tò mò hỏi:
Tại sao anh lại có sở thích lạ lùng thế?
Anh trả lời :
Khi còn là một đứa trẻ, tôi sống gần biển. Lúc ấy do thường chơi đùa trước sóng biển nên tôi có thể nếm được mùi vị của biển, cảm giá nó mặn và có vị chát. Mùi vị ly cà phê này cũng thế. Nó gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ của mình, về ngôi nhà nhỏ bé bên bờ biển và tôi nhớ cha mẹ tôi - người suốt đời sống ở đấy - biết bao nhiêu!
Nói đến đây, đôi mắt anh đẫm nước mắt.
Cô gái vô cùng xúc động trước những cảm xúc chân thật tận đáy lòng chàng trai. Một người đàn ông như thế hẳn là người sống rất tình nghĩa và yêu quí, có trách nhiệm với gia đình. Cô bắt đầu kể về thời thơ ấu, gia đình, công việc ... của mình. Buổi trò chuyện thật tuyệt vời, và đó là sự khởi đầu tốt đẹp.
Những lần hò hẹn sau, cô gái nhận ra chàng trai thật sự là người mà cô cần: anh có lòng khoan dung, trái tim nồng hậu, sự chân thành... Anh là người đàn ông tốt mà cô không thể để vuột mất. Rồi mọi chuyện diễn ra hệt như một câu chuyện cổ tích có hậu: hoàng tử cưới công chúa, họ sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau. Và mỗi khi pha cà phê cho chồng, cô luôn thêm vào một chút muối theo cách mà anh thích.
40 năm sau... người đàn ông qua đời, để lại cho người vợ lá thư: " Em yêu quí, hãy tha thứ cho anh, cả cuộc đời anh đã nói dối em. Nhưng chỉ một việa duy nhất: ly cà phê muối. Em còn nhớ lần đấu tiên hò hẹn của chúng mình ? Lúc ấy anh đã quá lúng túng, thật ra anh muốn thêm tí đường vào ly cà phê nhưng anh đã nói nhầm thành muối... Thật khó để thay đổi lời nói nên anh phải uống ly cà phê ấy. Nhưng anh không thể ngờ điều ấy đã bắt đầu cho mối qua hệ của chúng ta. Đã nhiều lần anh định nói sự thât ấy với em nhưng anh lại sợ mất em. Bây giờ anh không còn lo lắng điều gì nữa, anh muốn cho em biết sự thật: anh không thích uống cà phê muối, mùi vị của nó mới tệ làm sao... nhưng nhờ nó mà anh đã có em, anh đã tự hứa rằng anh sẽ không bao giờ nói dối với em bất cứ điều gì nữa, và suốt cuộc đời anh đã không vi phạm lời hứa ấy. Có em trong đời, đó là hạnh phúc lớn nhất của anh. Nếu có thể được sống thêm một lần nữa, anh sẽ vẫn muốn được biết em và có em làm vợ, thậm chí anh có phải uống cà phê muối...".
Đôi mắt cô nhoè đi và lá thư ướt đẫm...
Một ngày, có người hỏi cô: "Mùi vị của cà phê muối thế nào?". "Rất ngọt ngào, chị ạ!" - Cô trả lời.
- ST -

Nguồn sưu tập

30 ĐIỀU DỄ NHÌN RA Ở NHỮNG NGƯỜI CHUNG THỦY

30 ĐIỀU DỄ NHÌN RA Ở NHỮNG NGƯỜI CHUNG THỦY

Chung thủy



1. Đi một mình thường hay đi nhanh
2. Thích buổi đêm, quen thức muộn.
3. Thường giấu tâm sự, hay khóc một mình.
4. Thích quần áo có túi, nếu không thì không biết để tay vào đâu.
5. Quen khoanh tay.
6. Thích “chiến tranh lạnh”.
7. Thích cửa sổ, thích góc khuất, quen thu mình.
8. Thích viết và đọc sách.
9. Hay cô đơn vô cớ, không chống nổi cảm giác sợ hãi.
10. Ít lời hoặc nói rất nhiều.
11. Có chuyện thì cất trong lòng, có một thế giới riêng.
12. Hay nở nụ cười và tưởng tượng mình là một đứa trẻ vô tư.
13. Quen im lặng, bùng nổ hoặc diệt vong đều trong im lặng.
14. Hay hoài nghi, nhưng lại nghĩ về mọi người theo hướng tốt.
15. Không tin truyện cổ tích, nhưng lại luôn mong muốn có người hiểu mình, bảo vệ mình xuất hiện.
16. Thích hoài cổ, sau đó thì cảm thấy vô cùng cô đơn và sợ hãi.
17. Không thích dạo phố một mình nhưng luôn dạo phố một mình.
18. Chỉ cần một chút chuyện nhỏ là nghĩ ngợi, suy nghĩ đáng sợ như… trong phim.
19. Thích nghe nhạc chậm, nhạc buồn.
20. Ghi nhớ một cách cẩn thận những người đi qua cuộc đời mình.
21. Quen với việc yêu thầm, khi yêu ai thì sẽ toàn tâm toàn ý.
22. Ngồi trước máy tính, không biết làm gì, nhưng không muốn tắt máy.
23. Cảm thấy không ai trên thế giới này đáng tin cậy, nhưng vẫn quyết định tin tưởng người khác.
24. Thỉnh thoảng có ý nghĩ muốn biến mất, hoặc muốn ngủ cả đời.
25. Không muốn chờ đợi, nhưng luôn luôn chờ đợi.
26. Thường hay ngây người ra một lúc.
27. Quen sống trong quá khứ, thích hoài cổ.
28. Thường suy nghĩ mọi việc theo hướng lâu dài.
29. Không thích có ai đó vô cớ biến mất khỏi đời mình.
30. Thường cảm thấy không ai yêu thương mình.

Nguồn sưu tập

Thay Đổi Hay Là Chết?

Thay Đổi Hay Là Chết?

Cuộc đời chim ưng kéo dài khoảng 70 năm. Nhưng để sống được quãng đời đó, nó phải trải qua một quyết định khó khăn.

Đến 40 năm tuổi, móng vuốt chim ưng dài ra, mềm đi, làm nó không còn bắt và quắp mồi được nữa. Mỏ dài và sắc của nó nay cùn đi, cong lại… Đôi cánh trở nên nặng nề với bộ lông mọc dài, làm nó vất vả khi bay lượn, bắt mồi.
Thay đổi hay là chết

Lúc này, nó đứng trước hai sự lựa chọn.

Một là cứ như vậy và chịu chết. Hai là nó sẽ phải tự trải qua một giai đoạn thay đổi đau đớn kéo dài 150 ngày.

Trong tiến trình đó, nó bay lên một đỉnh núi đá và gõ mỏ vào đá cho đến khi mỏ cũ gãy rời ra. Chim ưng chờ cho mỏ mới mọc ra, rồi dùng mỏ bẻ gãy các móng vuốt cũ đã mòn. Khi có móng vuốt mới, nó nhổ các lông già trên mình đi. Và sau năm tháng, chim ưng lại bay lượn chào mừng cuộc tái sinh và sống thêm ba mươi năm nữa.

Lời bàn:

Để tồn tại, chúng ta phải thay đổi chính mình. Đôi khi cần phải loại bỏ những ký ức, quá khứ, thói quen già cỗi. Chỉ khi nào chúng ta thoát khỏi gánh nặng của quá khứ, thì chúng ta mới sống hết mình trong hiện tại được. Việc này chắc chắn rất gian nan, phải sửa chính cái Ta đã bị huân tập từ nhiều kiếp sống và đỏi hỏi chúng ta phải vượt lên chính mình.

Nguồn sưu tập

Cháo nóng húp quanh

Bài 4: Cháo nóng húp quanh
Bạn trẻ khi tự nhận mình đã có tiêu chuẩn cần và đủ để khởi nghiệp, tức lòng hào sảng, sự kỷ luật, và có kỹ năng street smart rồi, thì hoàn toàn có thể tự đứng ra làm ăn. Thiếu 1 trong 3 điều kiện trên, thì thất bại trong làm ăn coi như đã được báo trước. Nên phải chín chắn suy nghĩ kỹ.



Khi khởi nghiệp, mọi người buộc phải có ý tưởng. Làm cái gì đây. Nhưng cái này thường không lo vì với người khao khát làm ăn, họ luôn quan sát để ý để chuẩn bị “sau này sẽ mở cái này kiếm tiền nè”. Cái lo lắng nhất của người khởi nghiệp là vấn đề đầu tiên, tiền đâu?

Tiền đâu? Như trong bài “tiền đâu khởi nghiệp”, tiền chúng ta phải tự tích lũy để có số vốn ban đầu, thời “tay không bắt giặc” đã qua rồi. Bán vé số cũng phải có vài trăm ngàn đặt cọc đại lý, làm cò cũng phải sắm chiếc xe máy và cái điện thoại, mở công ty dịch vụ cũng phải có máy tính máy fax máy in…Nên bạn trẻ hãy chăm làm việc và tích lũy, đừng ăn xài hoang phí nữa. Làm điên cuồng vô để có thu nhập tốt hơn, lương thưởng tốt hơn, đang đi làm thuê phải làm hết sức. Vũ trường rượu ngoại thuốc lá mà chi. Mua vui chỉ được vài phút giây ngắn ngủi. Gái đẹp xe SH làm chi, hết tiền thì chả ai nhớ đại ca nào hôm bữa gọi cả chục chai rượu bao cả quán. Nên bạn trẻ đang đi làm công ăn lương, ngoài việc làm hết năng lực và 150% thời gian công sức, phải tính toán chi phí của cuộc sống cá nhân của mình ở mức tối thiểu nhất, còn lại để dành sau này còn mần ăn.

Cách đây mấy năm, có một bạn trẻ nọ tên Bi, tốt nghiệp trường kinh tế và đang làm cho một tập đoàn nước ngoài, lương được 25 triệu/tháng. Cậu ấy cứ xum xoe theo đám bạn con của các ông chủ nhà máy, tối nào cũng đi bar, ăn nhà hàng Hàn Quốc, Nhật Bản…rồi mua sắm cái áo cũng phải 2-3 triệu đồng. Rồi rủ rê du lịch nước ngoài suốt để check-in trên facebook là đang ở hải ngoại cho người ta nể. Ba năm ra trường mà chẳng để dành được đồng nào. Cuộc sống trôi qua vô vị, nhạt nhẽo.

Bỗng dưng một lần tỉnh ngộ, ngồi cà phê nói với Tony là con muốn khởi nghiệp làm ăn. Tony nói nếu con quyết tâm, con phải để dành tiền đi, lên kế hoạch hẳn hoi đi. Nó là đứa thông minh và quyết liệt nên bắt tay ngay. Phòng riêng đang thuê giá 3 triệu/tháng ở Bình Thạnh được nó trả lại, rồi nó xuống quận 9, tận chợ Long Phước, thuê 1 cái phòng y chang vậy như giá chỉ có 1 triệu trong một chung cư lớn. Hàng ngày, nó đón xe buýt số 88 lên quận 1, xe thả xuống chỗ sở thú, nó lội bộ mấy trăm mét nữa là tới công ty ở đường Tôn Đức Thắng. Nó nói con dậy sớm, đi làm trên xe buýt, nhìn xuống mọi người tranh nhau đi xe máy, kẹt xe khói bụi xịt vào mặt, mới thấy quyết định của mình là khôn ngoan, sao hồi xưa mình khờ thế. Rồi đi bộ mỗi buổi sáng khiến người nó cao lớn, lưng thẳng, đẹp đẽ…Quan trọng hơn là nó tiết kiệm được 2 triệu/tháng tiền nhà, và ở xa nên mọi cám dỗ đô thị không có trong trí óc nó nữa. Buổi tối đi làm về, nó nấu cơm ăn cho sạch sẽ, rồi tập gym trong chung cư, nghe nhạc, học ngoại ngữ, làm quen với bạn bè trong khu đó, dạy tiếng Anh cho một nhóm sinh viên cao đẳng Công thương gần nhà. Với quyết tâm cao độ, 1 tháng nó chỉ xài có 5 triệu, còn dư đúng 1000 USD cất vào tài khoản. Sau một năm, nó được 12,000 USD, đem qua gặp, nói Tony ơi, con sẽ khởi nghiệp với số tiền ban đầu này. Tony nói chuyện một hồi, thì thấy kỷ luật đã có, tính hào sảng phóng khoáng cũng có, street smart cũng đã có đủ, nên nói “ừa con làm đi”.

Nó mở một công ty chuyên về dịch vụ du lịch, dù lĩnh vực chuyên môn của nó là kiểm toán. Nó nói ý tưởng làm ngành này bắt đầu từ khi công ty nó nhận vô 4 sinh viên thực tập từ Mỹ. Ở nước ngoài, trước khi tốt nghiệp một số ngành, sinh viên phải có báo cáo thực tập. Nhưng để xin vô được Cocacola, Boeing, Microsoft, PWH, P&G…ở Mỹ để thực tập là rất khó, trong khi đó, tụi này qua các nước như Việt Nam, xin vào thực tập ở các công ty rất lớn, có niêm yết trên sàn chứng khoán…lại rất dễ dàng. Nên gần đây, phong trào sinh viên các ĐH lớn của Mỹ, Anh, Úc…sang Việt Nam thực tập rất rầm rộ. Chi phí ở New York chẳng hạn, một tháng sinh hoạt cũng mất hết mấy ngàn đô, trong khi đó đem qua Việt nam ở mấy tháng, chi phí cũng như vậy, mà lại có thêm được báo cáo nộp cho trường. Thế là thằng Bi lên mạng, vô các trường ĐH đó giới thiệu, vô mấy cái confession forum gì đó của sinh viên để giới thiệu PR. Khách hàng đầu tiên của nó là một nhóm sinh viên ĐH Utah, khoảng 20 đứa, thực tập về chứng khoán. Thế là nó đem 20 thằng này qua Việt Nam, thuê 2 cái villa ở quận 2 cho ở, rồi hàng này thuê xe đưa đón, thả nhóm này ở công ty chứng khoán A, thả nhóm kia ở ngân hàng B….chiều đón gom về. Sau đó là nhóm sinh viên thực tập về công nghệ, nó chở lên các nhà máy ở Bình Dương, nhóm về Nông nghiệp, nó chở lên Củ Chi, nhóm về du lịch, nó thả ở mấy khách sạn 5 sao trong trung tâm thành phố…



Việc thuê xe chở khách luôn là vấn đề rắc rối, lúc sớm lúc muộn, không chủ động. Nên nó quyết định vay tiền mua chiếc xe đầu tiên chở khách. Nó lo quá nên mới chạy qua xin ý kiến. Tony nói con cứ coi kỹ việc kinh doanh của mình, nếu thật sự tốt, có khả năng trả nợ thì cứ mạnh dạn vay mượn, sợ gì. Nó tính toán thấy OK, về quê mượn sổ đỏ vay tiền mua xe kinh doanh. Nó nói con ký hợp đồng vay tiền mà run muốn chết, có gì ảnh hưởng đến gia đình mình, may mà mẹ con cũng ủng hộ, vì thấy nó làm ăn chín chắn. Nó vay mua xe xong, giờ tích lũy mua thêm 1 chiếc như vậy nữa, chuyên làm internship tour cho sinh viên nước ngoài. Nó nói, thị trường internship tour này mênh mông, hàng triệu triệu sinh viên bao nhiêu nước, đứa nào chả có nhu cầu làm báo cáo tốt nghiệp, trong khi công ty Việt nam thì có nhu cầu tiếp thị ra thế giới bên ngoài. Nhiều xí nghiệp thủy sản sau khi cho nhóm sinh viên quốc tế thực tập xong, về có bao nhiêu đơn hàng mới, cũng do tụi cựu thực tập sinh giới thiệu. Nhiều resort, khách sạn ở Tp HCM sau khi cho các bạn thực tập xong, lượng khách tăng vọt do các bạn trẻ này cảm kích, giới thiệu với bạn bè…

Chuyện thằng Bi chỉ là một câu chuyện nhỏ để các bạn thấy là trong làm ăn, nếu không vay vốn thì không đón được các cơ hội lớn được. Doanh nghiệp nào tự hào tôi chả vay vốn gì của ai, thì thôi, sẽ dậm chân tại chỗ hoặc quy mô bé mãi, không lớn được. Trong làm ăn, cần phải có tài chính vững mạnh. Hùn nhau cũng được, vay ngân hàng hay từ người khác cũng được, miễn là mình nhắm là có thể trả lại. Việc trả lại, mình thực hiện dần dần, từ từ, từng tháng từng quý, cuối cùng cũng có được cơ nghiệp. Đừng sợ nợ. Sợ thì chẳng có gì.

“Công nợ trả dần, cháo nóng húp quanh”, người giàu có ngày xưa hay dạy con cháu như vậy. Bưng tô cháo trên tay, nóng quá sao húp cái rột được. Nên dùng muỗng vét xung quanh tô cháo, chỗ nguội nhất ăn trước, húp dần húp dần, rồi từ từ cũng hết tô cháo…

--------
Nguồn tonybuoisang
facebook.com/tonybuoisang

Không có gì là mãi mãi

Không có gì là mãi mãi



Có những kỉ niệm vui lẫn buồn về 1 sđt mà tui ko thể nào quên đc mặc dù tui đã cố gắng ko nhắc về và ko nhớ tới những điều đã từng theo tui suốt 2 năm...Đã từng khiến tui hạnh phúc...Đã từng là tất cả đối với tui...Nhưng bây giờ thì tui đã hiểu,đã thức tỉnh "Nothing Forever-Không gì là mãi mãi"...Thôi thì cứ sống thật với nhau...Sống thật với cuộc sống vốn dĩ rất khắc nghiệt và cay đắng này...Đừng hứa hẹn. Đừng hi vọng. Đừng trông mong. Đừng đợi chờ nữa...Tất cả chỉ còn lại con số 0...Chuyện gì đến nó sẽ đến...Cứ xem như "Người" mang niềm vui và hạnh phúc đến với tui rùi "Người" lại lạnh lùng và nhẫn tâm quay lưng ra đi...Như vậy "Người" đã hoàn thành xuất sắc vai diễn trong vở kịch mà "Số phận" đã viết ra cho tui. Cuộc sống mà : Có hạnh phúc thì fải có đau khổ,có niềm vui thì fải có nỗi buồn...Cuộc sống luôn tồn tại song song 2 trạng thái trái ngược nhau...Tui ko trách,ko buồn,ko oán hận "Người" nữa đâu "Người" ah! Cứ vui vẻ và bình an "Người" nhé !!!

Hãy sống như chưa hề được sống

Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng của bạn!

Nghĩ đến cái chết sẽ rất nhiều người sợ hãi. Vâng, chết thì ai mà không sợ chứ, tôi cũng đã từng như thế và hẳn người đang đọc bài này cũng từng một lần có chung nỗi sợ với tôi. Không ai muốn chết, kể cả những người muốn lên thiên đàng cũng không muốn chết để được đến đó. Tôi chắc chắn như vậy vì xưa nay chưa có trang viết nào ghi lại rằng ở đâu có một người muốn lên thiên đàng nên anh ta treo cổ…Tuy nhiên như Steve Jobs nói “ cái chết là đích đến của mọi người không ai có thể thoát khỏi nó và nó cần phải thế. Vì cái chết có lẽ là một sáng tạo tuyệt với nhất của cuộc sống, nó là tác nhân làm thay đổi cuộc sống. Nó xóa sạch cái cũ và mở đường cho cái mới”.

Nếu cái chết đã là đích đến của tất cả mọi người, là quy luật của tạo hóa thì cớ gì phải sợ, sao không sống như nay là ngày cuối cùng của bạn có phải cuộc sống sẽ có nhiều ý nghĩa và hữu ích hơn không! Nghĩ như thế bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, bởi bạn đã trơ trụi rồi, bạn chút bỏ được tất cả áp lực, gánh nặng trước đó mang theo. Bạn chẳng còn gì phải xấu hổ cả. Bạn hoàn toàn thoát ra ngoài khuôn khổ bó hẹp hàng ngày để làm những việc mà bạn cho là quan trọng nhất đời mình, cho là vĩ đại. Bạn cần phải làm nó ngay tránh lan man với những gì vô bổ không cần thiết. Nếu nghĩ như thế, bạn sẽ làm được nhiều việc có ý nghĩa hơn, dành cho những người thân của bạn nhiều tình yêu thương hơn, quan tâm chăm sóc họ nhiều hơn và sẽ ngăn lại được những lời nói, những hành động làm tổn thương đến họ. Nếu nghĩ như thế, bạn trân trọng hơn những gì mà cuộc sống đã ban tặng cho bạn và bạn biết cần phải làm gì để tặng lại cho cuộc sống. Nếu nghĩ như thế, bạn sẽ sẻ chia nhiều hơn, bởi như người ta nói niềm vui sẽ được nhân đôi và nỗi buồn sẽ vơi đi một nửa khi ta sẻ chia nó với một người. Bạn cũng sẽ biết tha thứ cho những lỗi lầm của người khác vì bạn chỉ còn một ngày, thời gian đâu dành cho hận thù, giận dỗi nữa.

Khi chúng ta sinh ra, chúng ta là cái mới nhưng rồi chúng ta già đi và chết để những cái mới khác được sinh ra. Đó là sự thật đáng tin nhất, là quy luật của cuộc sống này. Vì vậy chúng ta chỉ có một quỹ thời gian nhất định để hoàn thành tất cả các mục tiêu của đời mình nên đừng phí phạm bằng cách sống cuộc đời của người khác, suy nghĩ và quan điểm sống của người khác. Cũng đừng phí phạm thời gian quý báu ấy để làm những việc vô nghĩa, hay sống tạm bợ không mục tiêu, không lý tưởng…Bạn là một cá nhân độc lập, có ước mơ, có lý tưởng và khát vọng của riêng bạn mà chỉ có bạn mới biết. Bạn có quyền lấy ai đó làm mục tiêu để hướng tới và vượt qua chứ không phải bạn phấn đấu để trở thành họ. Đó là một sự sao chép đáng xấu hổ dù bạn có đạt được điều đó đi chăng nữa. Hãy hành động theo những gì trái tim và trực giác bạn mách bảo chứ không phải những rung động từ tư tưởng bên ngoài, bởi ai cũng chỉ sống có một lần. Khi đã chết rồi dù bạn có muốn cũng không thể làm những gì mà khi sống trái tim bạn mách bảo, dẫu rằng người ta vẫn nói có một thế giới nào đó bên kia nhưng có ai từ đó trở về để nói với chúng ta rằng ở đó ra sao đâu!

Lời cuối, chúc cả nhà thật vui và hãy sống như nay là ngày cuối cùng!

BẠN LÀ NGƯỜI THẾ NÀO ?

Đứng vững trên những gì mà bạn tin tưởng, bất chấp mọi sự chống đối và mọi sức ép đang cố xé tan sức chịu đựng của bạn…điều đó chứng tỏ: bạn là người CAN ĐẢM.

Quá khứ
Nụ cười luôn tươi nở trên gương mặt bạn vì bạn luôn muốn làm cho người khác được vui trong khi chính bạn đang có nỗi buồn riêng trong tâm hồn…điều đó chứng tỏ: bạn là người MẠNH MẼ

Biết đơn giản hoá vấn đề, làm theo những điều trái tim mình mách bảo và bạn biết rõ là đúng…điều đó chứng tỏ: bạn là người QUYẾT ĐOÁN.


Biết làm nhiều hơn những gì mình đang mong ước để cuộc sống người khác được trở nên dễ chịu hơn mà bản thân không thốt ra một lời kêu ca, phàn nàn hay kể công lao…điều đó chứng tỏ: bạn là người biết YÊU THƯƠNG.

Biết giúp đỡ một người bạn với tất cả khả năng của mình khi cần thiết, không hề tính toán thời gian và sức lực phải bỏ ra…điều đó chứng tỏ: bạn là người TRUNG THÀNH.

Biết trao đi nhiều hơn những gì bạn có và không trông đợi được nhận lại…điều đó chứng tỏ bạn là người KHÔNG VỊ KỶ.

Biết ngẩng cao đầu và khát khao vươn đến những điều tốt nhất trong khả năng mình có thể, khi bạn luôn biết đối mặt với mỗi khó khăn của cuộc sống bằng niềm tin rằng thời gian sẽ mang đến điều tốt đẹp hơn cho bạn vào ngày mai và không bao giờ từ bỏ mục đích sống của mình, điều đó chứng tỏ: bạn là người TỰ TIN.

TRIẾT LÝ VỀ CÁI CHẾT

TRIẾT LÝ VỀ CÁI CHẾT

Cái chết chưa từng tồn tại.

Bạn đã được sống trước khi cất tiếng khóc chào đời và sẽ tiếp tục sống ngay cả sau khi tim ngừng đập. 




Bạn sẽ mãi bất tử bởi cái chết không tồn tại trên đời. Bạn sẽ mãi sống cho đến khi núi mòn, biển cạn và những vì sao trên bầu trời không còn tỏa sáng nữa. Cuộc sống như một vòng tuần hoàn không có kết thúc mà chỉ có những ranh giới nơi chúng ta chuyển từ thế giới này sang thế giới khác, một thế giới đầy bí ẩn mà không ai có thể biết trước được điều gì. Cái chết chỉ là một ảo giác mãi đeo đẳng trong tâm trí chúng ta mà thôi.

Dù bạn dùng bất cứ cách nào đế gọi tên cho "cái chết” thì khi điều đó đến, cũng là lúc bạn đưa ý thức ra khỏi chính thân xác của mình, và bạn sẽ trở về với cõi tinh thần nơi mà bạn đã từ đó bước ra. Nó cũng giống như việc bạn đang trớ vé nha

Cái chết chưa từng tồn tại vã sẽ không tồn tại

Còn tại sao ư?

Tôi cảm nhận và biết như vậy như thể tôi đã có mặt trên đời từ lâu lắm rồi."

GIÁ TRỊ CỦA THỬ THÁCH

GIÁ TRỊ CỦA THỬ THÁCH

Bất cứ ai cũng muốn sống bằng niềm đam mê thật sự và mong rằng những ước mơ của mình sẽ thành hiện thực. Nhưng cuộc sống không bao giờ bằng phẳng mà luôn có khúc khuỷu, gập ghềnh. Bạn thường cảm thấy mình yếu đuối trước những biến cố lớn. Vậy bạn phải làm gì để đối mặt và vượt qua những khó khăn này? 



Một điều chắc chắn là bạn không thể phủ nhận những khó khăn hay đau khổ mà phải đối mặt với nó vì đó là một phần của cuộc sống. Góc trái tim khám phá ra một điều thú vị là những người hạnh phúc luôn dám đối mặt với những tình cảnh đau thương bất hạnh.

Với sự tự tin, họ vượt qua những biến cố của đời mình bằng thái độ trầm tĩnh và bản lĩnh Ban đầu, họ cũng chìm đắm trong cầm giác đau buồn như bao người khác. Họ lắng nghe con tim mình thổn thức, nghe lý trí thét gào. Nhưng họ không phủ nhận hay trốn chạy khỏi nổi đau như nhiều người chúng ta thường làm để phớt lờ hiện tại mà sống tiếp. Thay vì vậy, họ sống đến tận cùng của nỗi đau, để rồi khi tĩnh tâm trở lại, họ suy nghĩ về những điều đã xảy ra, xét đoán chúng và tìm cách hành động đúng đắn nhất. Họ thường nghe theo tiếng nói của trái tim chứ không theo ước muốn của người khác. Điều này tiếp thêm sức mạnh giúp họ vượt qua nghịch cảnh và chừa lành vết thương để tiếp tục cuộc sống.

Họ cảm ơn những khó khăn thử thách đó và luôn rút kinh nghiệm từ sự việc đã xảy ra. Ngay cả trong những tình huống đau buồn nhất, họ vần tìm được những hạt mầm của sự trưởng thành và nâng cao tầm hiểu biết.

Thực tế, càng trải qua nhiều khó khăn, mất mát, bạn càng vừng vàng và trưởng thành hơn. Nếu không tôi luyện mình trong khó khăn, bạn sẽ dẻ dàng gục ngã khi gặp thất bại trong cuộc sống. Sự tôi luyện giúp bạn trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, bạn sẽ làm chủ được bản thân ngay trong những hoàn cảnh đau lòng nhất. Nhờ vậy, bạn sẽ không bị "giam cầm" trong nỗi buồn và sự mất mát.

Lời từ chối tình yêu

Lời từ chối tình yêu gây sốt của cậu bé 11 tuổi

Người gửi bức thư là cô bé Jade, 11 tuổi và người nhận là cậu bạn học cùng lớp tiểu học. Bức thư tình trẻ con chỉ có duy nhất một câu hỏi: “Bạn có thích mình không?”, kèm theo 2 lựa chọn rõ ràng: có và không.

Lời từ chối tình yêu

Tuy nhiên, câu trả lời của cậu bé lại khá… phức tạp. “Mình không biết. Mình cũng không hiểu được chính mình nữa. Hơn nữa, mình đang phải chịu nhiều áp lực ở nhà nên mình không thể trả lời được.
Tái bút: Người ta không hiểu nổi mình cho tới khi 18 tuổi”.

Bức thư được một người bạn của bố mẹ cậu bé đăng tải trên trang Reddit và thu hút nhiều sự chú ý. Câu trả lời già trước tuổi của cậu được nhiều người khen là chín chắn và nghiêm túc.

Những lời khuyên quý giá của các tỷ phú nổi tiếng

Những lời khuyên quý giá của các tỷ phú nổi tiếng

1. Warren Buffett, nhà đầu tư, CEO Berkshire Hathaway, về tiền: "Nguyên tắc đầu tiên: đừng bao giờ đánh mất tiền. Nguyên tắc thứ hai: đừng bao giờ quên nguyên tắc đầu tiên".



2. Steve Jobs, CEO - đồng sáng lập Apple, về động lực: "Hãy luôn khát khao, hãy luôn khờ dại".

3. Bill Gates, đồng sáng lập Microsoft, về tình bạn: “Hãy tử tế với những gã nghiện máy tính, biết đâu sau này bạn sẽ làm việc cho ai đó trong số họ”

4. Henry Ford, nhà sáng lập Ford Motor Company, về tiết kiệm: "Tôi nghĩ hầu hết những lời khuyên tiết kiệm cho giới trẻ là sai lầm. Tôi chẳng bao giờ tiết kiệm xu nào cho đến khi 40 tuổi. Thay vào đó, tôi đầu tư cho chính mình, học hành, làm chủ các kỹ năng và chuẩn bị. Những người bỏ vài đô la vào ngân hàng mỗi tuần sẽ làm tốt hơn nhiều nếu bỏ nó vào chính họ".

5. Mark Zuckerberg, CEO - đồng sáng lập Facebook, về nguy cơ: "Rủi ro lớn nhất là chẳng đối mặt với rủi ro nào. Trong một thế giới đang thay đổi rất nhanh, chiến lược mà chắc chắn sẽ thất bại chính là tránh xa các rủi ro".

6. Andrew Carnegie, tỷ phú - nhà sáng lập Carnegie Steel Company, về đầu tư: "Cách để trở nên giàu có là đặt hết trứng của bạn vào một rổ và rồi canh chừng chiếc rổ đó".

7. Oprah Winfrey, dẫn chương trình, diễn viên, nhà đầu tư, về niềm tin: "Bạn trở thành điều mà bạn tin tưởng. Bạn đang ở đâu hôm nay trong cuộc đời mình là dựa trên tất cả những gì bạn đã từng tin".

8. Thomas Edison, nhà phát minh, về thành công: "Hãy cho tôi thấy một người hoàn toàn hài lòng với bản thân và tôi sẽ cho bạn thấy một thất bại".

9. Jeff Bezos, CEO, nhà sáng lập Amazon Inc., về tương lai: "Nếu bạn nghĩ đến kế hoạch dài hạn và sau đó bạn có thể thực sự đưa ra những quyết định tốt trong đời mà sẽ không phải hối hận về sau".

10. J.P Morgan, nhà ngân hàng - đầu tư - tài chính, về động lực: "Một người đàn ông luôn có lý do để làm mọi việc: lý do tốt và lý do thực sự".

11. Elon Musk, nhà sáng lập Paypal - Tesla Motors - SpaceX, về cuộc sống: "Tôi nghĩ lời khuyên tốt nhất và duy nhất là: luôn nghĩ về việc làm thế nào để thực hiện mọi thứ tốt hơn và hãy tự vấn chính mình".

12. Sam Walton, nhà sáng lập Wal-mart, về khách hàng: “Chỉ có duy nhất một ông chủ, đó là khách hàng. Anh ta có thể sa thải bất cứ ai, từ chủ tịch tới nhân viên, bằng cách tiêu tiền ở nơi khác”.

13. John Rockefeller, tỷ phú dầu mỏ - sáng lập Standard Oil Company, về cơ hội: "Hãy cố biến mọi thảm họa thành cơ hội".

8 điều giúp bạn không hối tiếc khi bước qua tuổi 30

 8 điều giúp bạn không hối tiếc khi bước qua tuổi 30

1.      Dừng việc tiêu tốn thời gian cho những người không đối xử tốt với bạn và thay vào đó là dành nhiều thời gian hơn cho những người thân yêu.



2.      Đừng chỉ làm việc. Hãy tạo ra những kỷ niệm. Càng lớn tuổi, bạn càng khó để tạo ra những mối quan hệ có ý nghĩa.

3.      Trong khi có một điều chắc chắn khó khăn hơn để bắt đầu một doanh nghiệp hoặc chuyển sang một ngành khác khi bạn 35 thay vì 25, nó không phải là điều không thể và có thể là một lựa chọn đúng đắn.

4.      Bạn không thể lường trước được cuộc sống trong 5 năm tới. Nó sẽ không phát triển như bạn mong đợi. Vì vậy hãy dừng việc lo lắng, dừng việc bạn lập kế hoạch xa về phía trước, dừng việc ám ảnh về những gì đang xảy ra bởi vì nó sẽ thay đổi theo bất kỳ cách nào và vượt quá sự kiểm soát về chỉ dẫn của cuộc sống bạn. Thay vào đó, hãy để việc suy nghĩ về tương lai trở nên lành mạnh bằng việc có những mục tiêu cho bản thân và gia đình của bạn, nhưng không căng thẳng tới từng chi tiết cụ thể.

5.      Bạn không có thời gian. Bạn không có tiền. Bạn cần phải hoàn thiện sự nghiệp của bạn đầu tiên. Chúng sẽ theo bạn đến hết cuộc đời. Và những đứa trẻ cũng là điều tuyệt vời. Chúng làm bạn trở nên tốt hơn bằng tất cả mọi cách. Chúng đẩy bạn đến những giới hạn của chính mình, khiến bạn hạnh phúc. Vì vậy đừng trì hoãn việc có con.

6.      Hãy khỏe mạnh. Đó là ưu tiên đầu tiên. Không nên để vào độ tuổi 30 của bạn trở nên chậm chạp và mệt mỏi.

7.      Phần lớn mọi người dùng tuổi 20 để làm việc chi trả những khoản nợ đi học, đầu tư cho sở thích cá nhân và cũng bắt đầu nghĩ đến tiết kiệm. Nhưng nếu bạn đã sang 30, bạn cần nghĩ về việc tiết kiệm một cách nghiêm túc hơn để chuẩn bị cho tương lai, tuổi nghỉ hưu của mình.

8.      Không ở trong độ tuổi 20 không có nghĩa là bạn cần phải dừng việc có những niềm vui.

13 ĐIỀU NÊN ĐỌC

13 ĐIỀU NÊN ĐỌC TRONG CUỘC ĐỜI

1. Đàn bà cần TÌNH YÊU của người đàn ông và trao cho họ SEX.
Đàn ông cần SEX và vì thế họ phải trao cho đàn bà TÌNH YÊU.



2. Đàn bà chứng minh bản thân bằng cách chăm sóc gia đình và người chồng.
Đàn ông chứng minh bản thân bằng cách chăm sóc chính mình.

3. Đàn bà sinh ra là CON NGƯỜI, chính vì có đàn ông họ mới trở thành ĐÀN BÀ
Đàn ông sinh ra là ĐÀN ÔNG, chính vì có đàn bà họ mới trở thành CON NGƯỜI.

4. Muốn biết phải nói gì thì hãy hỏi đàn bà.
Muốn biết phải làm gì thì hãy hỏi đàn ông.

5. Đàn ông sẽ không bao giờ tin là có những người đàn bà thành công vì họ sử dụng đầu óc. Đàn ông luôn nghĩ đàn bà chỉ có thể đạt đén thành công khi đánh đổi thể xác hoặc ăn may. Nếu cả 2 đều không phải thi chứng tỏ đấy là “1 người đàn bà mặc quần”.

6. Đàn bà giữ đàn ông bằng cách chung thủy.
Đàn ông giữ đàn bà bằng cách nói dối.

7. Khi người đàn bà hiểu được 1 người đàn ông, chính là khi họ hiểu được tất cả những người đàn ông khác.
Khi đàn ông hiểu được hết những người đàn bà, đó vẫn là lúc họ chưa hiểu được 1 ai trong số họ hết.

8. Người đàn bà có thể làm mọi cách để thay đổi người đàn ông của họ, nhưng khi anh ta thay đổi thì đàn bà lại không thích anh ta nữa.

9. Những thằng đàn ông khoe khoang chiến tích là những thằng không biết làm tình.
Những thằng biết làm tình không có thời gian để khoe khoang.

10. Đàn ông kết hôn khi họ quá mệt mỏi trên con đường chinh phục.
Đàn bà kết hôn vì họ tò mò.
Cuối cùng thì cả 2 đều thất vọng.

11. Chỉ có 1 điểm mà đàn ông và đàn bà giống nhau là : “Không bao giờ tin đươc đàn bà”.

12. Đàn bà nhìn thấy những gì họ muốn.
Đàn ông muốn những gì họ thấy.

13. Đàn bà yêu những thứ đơn giản nhất trên thế giới này. Ví dụ điển hình là đàn ông.

3 THỨ KHÔNG THỂ THIẾU TRONG CUỘC ĐỜI MỖI NGƯỜI


3 THỨ KHÔNG THỂ THIẾU TRONG CUỘC ĐỜI MỖI NGƯỜI

1. NIỀM TIN
Con chim đậu trên cành không bao giờ sợ cành gãy bất chợt. Bởi niềm tin của nó không đặt vào cành cây nhỏ bé đó, mà đặt vào đôi cánh của chính mình.
Hãy bỏ qua tất cả những lý luận, chỉ trích trên đời, hãy tin tưởng vào chính mình để tạo sức mạnh thực hiện mục tiêu trong cuộc sống.



2. NỤ CƯỜI
Có câu: “Không ai giận một người đang cười”
Hãy tập mỉm cười, trở về với niềm vui, và lan tỏa ra xung quanh. Nụ cười luôn giúp bạn vượt qua khó khăn một cách dễ dàng hơn.

3. HÀNH ĐỘNG
Hãy hiểu rõ điều mình muốn, và những gì mình cần làm. Hãy làm hết sức và vui vẻ đón nhận kết quả. Chừng nào còn sống, bạn luôn có thể làm lại từ đầu.

***Luôn nhớ rằng:
Không ai có thể quay ngược lại để thay đổi sự khởi đầu. Nhưng bất kì ai cũng có thể thay đổi ngày hôm nay, để có một ngày mai khác đi, và để có một kết thúc tốt đẹp hơn. Hãy giữ cho mình 3 điều trên như 3 điều không thể thiếu của cuộc sống nhé!

Những câu nói của chị em làm các chàng khó sử

Hẳn bạn còn nhớ gương mặt không vui vẻ, khó chịu, bế tắc của người yêu khi nghe những câu nói này chứ? Vậy đừng lặp lại một lần thứ hai trước mặt anh ấy nhé.



1. "Em không biết, anh muốn làm gì thì làm!"

Câu nói này chàng sẽ hiểu là bạn không quan tâm và phó mặc toàn bộ trách nhiệm cho chàng khi đưa ra các kế hoạch. Chắc chắn trong đầu bạn đã hình dung ít nhiều về dự định cho hai người hoặc những nơi bạn muốn đi, việc bạn muốn làm... Hãy tiết lộ cho chàng biết, thay vì đẩy anh ấy vào thế bí khi nói ra như vậy.

2. "Em béo lắm phải không? Anh có thấy em đã tăng cân?"

Câu nói này sẽ khiến người yêu bạn rơi vào tình huống không biết trả lời thế nào cho vừa lòng bạn. Nếu nói "Không, anh thấy em có béo lắm đâu", các chàng sẽ bị quy kết tội nói dối, nếu trả lời "Ừ, em phải tăng mấy cân ấy", chàng sẽ còn đau đầu hơn bởi lời trách móc "Anh chê em phải không?".

3. "Hãy nói cho em biết sự thật..."

Nếu bạn muốn hỏi chàng chuyện gì đó khiến mình khúc mắc trong lòng, chỉ cần hỏi một cách thẳng thắn. Tâm lý các chàng rất ghét việc rào trước đón sau, nói vòng vo hay chưa biết đầu đuôi thế nào đã chụp mũ họ nói dối bằng câu cần biết sự thật.

4. "Chúng ta cần nói chuyện"

Chàng là bạn trai bạn, tất nhiên hai người có thể trò chuyện với nhau thoải mái bất cứ lúc nào. Vậy nên câu nói "Chúng ta cần nói chuyện" sẽ khiến bạn trai bạn hoảng sợ, lo lắng, thậm chí đứng ngồi không yên vì nghĩ mình đã làm điều gì có lỗi hay sắp có chuyện tày đình xảy ra giữa hai người.

5. "Anh đã đi đâu đêm qua?"

Sau khi nghe câu nói này, ngay lập tức chàng sẽ rơi vào thế "phòng ngự" bởi nhận thấy việc mình qua đêm ở nơi khác như có biến vậy. Họ sẽ nghĩ ra đủ thứ lý do để nói dối, để giảm nhẹ "tội" của mình.

6. "Người yêu cũ muốn rủ em đi ăn tối"

Bất cứ câu nói nào bắt đầu bằng "người yêu cũ của em" đều khiến người yêu hiện tại của bạn buồn lòng, thậm chí ghen tuông. Nếu bạn quá thành thật chuyện người cũ với người mới là bạn đang châm ngòi chiến tranh cho tình yêu của mình rồi.

7. "Hãy chứng minh cho em tình yêu của anh"

Tình yêu không phải là thứ có thể đem ra so sánh hay chứng minh. Tương tự như việc không nên so bì ai yêu nhiều hơn ai, bạn cũng không bao giờ nên bắt chàng chứng minh tình yêu của anh ấy. Nói điều này với bạn trai của bạn, anh ấy sẽ có cảm giác đang bị bạn coi thường, thiếu tin tưởng.

8. "Tại sao anh không đăng bất kì ảnh nào của em lên blog cá nhân?"

Là con gái, khi có người yêu, bạn sẽ muốn cả thế giới biết bạn đang hạnh phúc như thế nào và người mang lại hạnh phúc cho bạn là ai. Đổi lại, các chàng trai lại không thích công khai những chuyện yêu đương riêng tư. Nên việc chia sẻ ảnh bạn gái trên trang cá nhân không phải sở thích của họ. Đừng bắt bẻ họ chỉ vì đó là thói quen cá nhân.

9. "Hãy kể cho em nghe về bạn gái cũ của anh"

Đôi khi vì tò mò, bạn muốn biết chút ít về người đã từng khiến trái tim chàng trai của bạn rung rinh. Nhưng với các chàng, câu nói này chính là một cái bẫy. Họ sợ mình sẽ bị mắc bẫy vào việc điều tra, thăm dò thông tin và những ghen tuông vô cớ của bạn khi đặt ra câu hỏi ấy.

10. "Em rất hạnh phúc kể từ khi có anh"

Có vẻ như đó là một câu nói ngọt ngào, dễ làm tan chảy trái tim các chàng, nhưng nó chỉ là vế đầu thôi, còn vế sâu lại vô tình đặt áp lực nặng nề lên người yêu bạn. Anh ấy không muốn tình yêu của mình trở thành điều duy nhất mang lại hạnh phúc nhất trong cuộc sống của bạn. Điều đó khiến chàng cảm giác mình luôn phải gồng lên để làm bạn vui cười, không được phép mắc bất cứ sai lầm nào, mà đó gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

11. "Bố em muốn nói chuyện với anh"

Tương tự như câu "Chúng ta cần nói chuyện", câu nói này tưởng như bình thường nhưng lại "hại não" người yêu bạn ghê gớm. Họ muốn nghe trực tiếp chuyện muốn nói thay vì một thông báo "đau tim" như vậy.

12. "Em đã từng lên giường với..."

Không phải lúc nào thành thật cũng tốt, và trường hợp này là một ví dụ điển hình. Không chàng trai nào có thể vui vẻ khi biết bạn gái mình từng lên giường với nhiều người đàn ông khác.

13. "Cô gái đó quá là xấu xí/béo ú/ngu ngốc"

Soi mói, chê bai người khác trước mặt anh ấy chỉ làm mất điểm của bạn trong mắt đối phương. Tất nhiên, bạn không cần khen ngợi tất cả mọi người xung quanh mình, nhưng bạn không có quyền phán xét, xúc phạm họ và làm chàng của bạn thêm đau đầu vì những lời nhận xét về người khác.

14. "Em không thích bạn anh"

Trừ khi bạn bè chàng thực sự có vấn đề, dễ khiến người yêu bạn "xấu" theo nếu tiếp tục duy trì mối quan hệ thân mật, còn không, bạn không nên nói thật suy nghĩ của mình như vậy. Không những thế, với các chàng, bạn bè luôn giữ một vị trí quan trọng. Họ thích được người yêu ủng hộ các mối quan hệ bạn bè của mình thay vì chỉ trích.

15. "Mối quan hệ của chúng ta rồi sẽ đi đến đâu? Em cần biết ngay lúc này..."

Khi một chàng trai nghe câu nói này, họ chỉ nghĩ đây chính là "tối hậu thư" và nó vẽ ra viễn cảnh tương lai đầy tăm tối, mất tự do, bị "lép vế"... Nếu bạn cần một kế hoạch rõ ràng cho tình yêu trong tương lai, hãy chia sẻ với chàng chứ đừng nặng lời như trên.

16. "Tại sao anh vẫn chưa cưới em?"

Người đàn ông muốn lấy bạn làm vợ sẽ cầu hôn bạn trước khi bạn đặt ra câu hỏi này. Trái lại, nếu anh ấy vẫn lừng khừng, yêu để đấy thì thật lòng, chàng chỉ muốn đến thế mà thôi. Câu nói của bạn khó mà thay đổi được thực tại, thậm chí nó còn dẫn đến hậu quả xấu là chàng muốn "chuồn" khỏi mối quan hệ với bạn ngay lập tức.

17. "Đi mua sắm đi anh!"

Thật lòng, các chàng trai rất sợ phải đi mua sắm với phụ nữ. Họ sợ phải chờ đợi, sợ "đốt" hết một ngày dài vào việc mà họ không mấy hứng thú này.

18. "Anh sẽ níu kéo nếu em chia tay chứ?"

Trước khi đặt ra câu hỏi này, hãy hỏi xem động cơ khiến bạn phải đặt ra chuyện chia tay khi hai người đang yêu là gì? Có phải bạn bất an về tình yêu của chàng, vì anh ấy vô tâm và bạn cần một sự đảm bảo? Thay vì "đe dọa" chàng bằng một lời dọa dẫm chia tay, hãy tâm sự thật với chàng cảm xúc ngổn ngang trong lòng bạn, bạn sẽ nhận được nhiều điều mong muốn hơn là chạm đến chuyện chia tay.