Cảm ơn đời đã cho tôi 1 tuổi thơ không biết lựa chọn... số phận

Cảm ơn đời đã cho tôi 1 tuổi thơ không biết lựa chọn... số phận
Tôi nhớ về tuổi thơ đầy ắp kỉ niệm của mình, cũng bình thường như bao trẻ em nghèo khác: những đứa trẻ biết yêu thương, biết cư xử, biết trân trọng tình cảm gia đình và lĩnh hội những phẩm chất tốt đẹp của con người quanh mình. Tuy nhiên...


Những ngày tháng 6, nắng mang hạ về cùng những ngày nghỉ hè sôi động. Đó là lúc tiếng ve gọi mọi đứa trẻ rời những trang sách, màu đỏ của hoa phượng giục giã học trò ra những sân chơi, tiếng phấn kin kít trên bảng đen sẽ nhường lại cho tiếng canh cách của trò bắn bi, chơi khăng chơi đáo, những lời đọc chính tả được thay bằng những bài vè chơi chuyền, tiếng hát khi nhảy dây. Mái trường im tiếng trống, ba mẹ bớt la mắng để trẻ con được thảnh thơi với những bài học dễ thở từ cuộc sống khắp ngõ phố đến các làng quê.

Tuổi thơ

Khi đó, tuổi thơ không biết lựa chọn số phận, không quyết định ba mẹ, không phân biệt bé trai hay bé gái. Chỉ có những ký ức dù đẹp đẽ hay buồn tủi, dù sung túc hay cơ cực, cũng sẽ gắn bó với mỗi người bằng những hình ảnh không dễ nhạt phai. Và tôi, khi tuổi thơ êm đềm trôi đi, chẳng thể biết cuộc đời sẽ có những khúc sông sâu, những bước ngoặt ghập ghềnh không báo trước. Chẳng có ai, kể cả tôi lúc bấy giờ có thể biết mình sẽ khác đồng loại..

Ba tôi vẫn thường kể lại những câu chuyện nhỏ thú vị về những ngày gia đình còn khốn khó nhưng tràn ngập tiếng cười. Khi tôi sinh ra, cả nhà phải nuôi bộ vì mẹ không có sữa. Mỗi sáng anh tôi lại bế đứa em tội nghiệp đi xin bú rình, nửa ngày còn lại tôi uống nước cơm, nước cháo. Rồi đến khi tôi biết ăn bột thì không ai có thể một mình cho tôi ăn vì tốc độ ăn cứ thun thút, không kịp thổi cho bột nguội bớt là tôi đã è è khóc rồi. Cũng vì thế mà tôi tròn quay, chân tay mũm mĩm đến nỗi hai tuổi tôi mới chập chững biết đi, gần ba tuổi mới bi bô tập nói.

Tưởi thơi thở bé
Tôi cũng không cao như các bé khác, nên bà con trong làng gọi tôi là thằng vuông. Người ta đi chợ sớm hay ra về khi đã tan phiên cũng ghé qua quán nước nhà tôi chỉ để véo má, bẹo mông “thằng cu vuông” một cái. Tôi rất ngoan và chịu theo tất cả mọi người, ai cũng có thể ẵm bồng vì ai cũng thương mẹ, thương tôi để mẹ tôi rảnh tay bán hàng. Góc quán nhỏ ngày ấy rộn lên tiếng mọi người dạy tôi tập nói, tập đi. Rồi mẹ nói mẹ không nuôi nổi tôi, nên gửi tôi ra thành phố cho hai bác. Ngày tôi đi, rất nhiều bà con ra tiễn từ sáng sớm. Bước đến bến phà rời quê, tôi đã có những phát hiện kiểu trẻ con làm mọi người phì cười: “Sao ô tô lại biết bơi dưới nước?”…

Tôi là sự ngạc nhiên của cả làng khi biết viết thư dài 2 trang giấy học trò về cho ba khi đi học ở thành phố lúc mới học lớp 2. Tôi là niềm tự hào của ba khi nói rằng tôi sẵn sàng bỏ nhà bác thành phố đầy đủ tiện nghi để về quê, có ba có con và có tình cảm cho khỏi nỗi nhớ. Tôi luôn có sự yêu thương của thầy cô, là con ngoan trò giỏi suốt tuổi học trò. Những bài văn được đọc trước cả lớp, trước toàn trường đã xua đi nỗi lo 3 tuổi mới biết nói. Tôi dài người ra nhanh chóng hơn hết thảy bạn bè khi ở tuổi lên 10 là lúc mọi người hết gọi tôi là thằng vuông. Bù lại, tuổi học trò tôi quậy cả khu tập thể, gia đình nào cũng đã sang phàn nàn với bác tôi chuyên đầu têu mấy trò leo trèo thang gác, nghịch dại nổ pháo, rầm rập kéo tụi nhỏ đi đánh nhau với trẻ xóm khác…


Cả khu phố biết tiếng tôi là nguồn gốc của mấy trò võ chưởng, suốt ngày cầm chổi phất trần đi làm tiên phật, vặt lá bẻ cành làm bùa phép. Không một trò nào tôi bỏ qua mà không để lại “chiến tích” là cả tá lần ăn roi, vài lần cán chổi, thậm chí là thắt lưng da của bác. Ấy vậy mà tôi biết chơi chuyền, nhảy dây không thua tụi con gái. Tôi luôn bênh vực những đứa yếu thế, dù là gái hay trai. Nhưng cũng sẵn sàng đánh cả gái lẫn trai nếu nó dám phát xít ai đó mà không hỏi ý tôi. Tôi nhớ ngày ấy còn lấy trộm son phấn của mấy bà mấy cô trong xóm, lấy khăn áo ở nhà đi làm cô dâu chú rể cho bọn trẻ trong xóm. Mọi người ở xóm nhớ đến tôi như một đứa trẻ hiếu động, thông minh nhưng cũng đầy lòng nhân ái.

Người ta không ghét được tôi vì dù tôi có quậy nhất xóm nhưng lại rất lễ phép với người lớn, dù có bắt trẻ con không được chơi với tôi cũng chẳng xong vì tôi dạy tụi nó cả chơi và học, tôi có nổi tiếng là thằng nghịch dại thì người ta cũng biết tôi học giỏi nhất nhì ở trường. Đòn roi với tôi là nỗi sợ hãi nhưng tôi biết yêu thương và học lòng trắc ẩn và vị tha của gia đình bác. Bác gái dạy cho tôi những bài học vỡ lòng, sự kiên trì rèn nét chữ. Từ nhỏ, bác trai dạy tôi những hiểu biết về cuộc sống, những bài báo và phóng sự.

Tôi yêu và thuộc rất nhiều những ca khúc Cách Mạng khi lũ trẻ ở xóm mới hát Inh lả ơi, Hè về, Nụ cười,… Lên 11, 12 tuổi, từ tờ mờ sáng tôi đã biết mang gạch ra xí chỗ ngồi ngoài chợ cho hai bác đi lấy hàng ở chợ đầu mối về bán. Rồi tôi biết trông trẻ khi bác gái nghỉ chợ ở nhà chăm mấy đứa nhỏ hàng xóm. Những khi được điểm 9 điểm 10, những dịp lễ, Tết hay cả những dịp Trung thu tôi không bao giờ đòi quà hay vòi vĩnh đồ chơi như nhiều trẻ con trong xóm. Tôi lên lớp, được học sinh giỏi hay tiên tiến cũng là chuyện đương nhiên trong khi hàng xóm tung hô con mình quá trời thì bác dạy tôi những bài học khiêm tốn. Để từ những bài học về cách cư xử làm người đó, tôi biết thương người khốn khó, biết cảm động trước những bộ phim về tình người, tình yêu quê hương, tình cảm chung thủy của đôi lứa…

Tôi nhớ về tuổi thơ đầy ắp kỉ niệm của mình, cũng bình thường như bao trẻ em nghèo khác: những đứa trẻ biết yêu thương, biết cư xử, biết trân trọng tình cảm gia đình và lĩnh hội những phẩm chất tốt đẹp của con người quanh mình. Nơi cái nôi gia đình giúp tôi khôn lớn, nhà trường cho tôi tri thức và xã hội cho tôi xây đắp tính nhân văn, cũng là nơi cho tôi sự khởi đầu tốt đẹp nhất để bước đến hành trang cống hiến cho cuộc đời.

Chỉ duy nhất có sự khác biệt là khi đứa trẻ lên 10 tuổi, đó là lúc một đứa trẻ học lớp 5 biết về vận mệnh của mình. Trong khi mọi đứa trẻ khác vẫn đang hồn nhiên trong sự bảo bọc của mẹ cha, thì tôi tự an ủi mình khi sống xa mẹ và cố gắng học bằng cách đọc rất nhiều sách báo. Đó là may mắn và cũng là nỗi bất hạnh khi tôi dần nhận ra mình là ai trong xã hội mà người ta lên tiếng chỉ trích về lối sống kỳ lạ của người đồng tính.

Tâm hồn và trí tưởng tượng phong phú đã giúp tôi vượt qua kỳ thi tốt nghiệp tiểu học bằng điểm 10 môn văn cũng là lúc tôi khép vào một cái vỏ bọc im lặng. Không ai biết đồng hành với cách hành xử ân cần, lễ phép, những điểm số cao và những “thành tích” nghịch ngầm của trẻ con, trong đầu óc non nớt ấy cũng dần hình thành một ý chí sống tốt đep, quan điểm sống lành mạnh và cũng ước mong về những tình yêu chung thủy. Có thể đó là do ảnh hưởng từ những tình khúc Cách Mạng quá tuyệt vời, những bài học đầy lòng trắc ẩn và nhân sinh quan của thầy cô đã mở ra một con đường rất sáng để tôi âm thầm nhưng mạnh dạn tiến bước.

Trong cuộc sống quá nhiều hỗn tạp, không ai tự nhận về mình số phận nghiệt ngã, đi ngược lại tự nhiên cũng giống như không cha mẹ nào muốn quyết định cho con mình một tuổi thơ dữ dội hay nghèo nàn về tinh thần. Chúng vẫn chỉ là trẻ con, lớn lên, gắn bó, cống hiến và trao đi yêu thương, vẫn là niềm tự hào của cha mẹ như ngày nào. Họ - những đứa trẻ không chọn giới tính, ở một khía cạnh nào đó, chấp nhận rằng mình khác đồng loại, là người đồng tính. Và ở một khía cạnh khác, họ vẫn luôn là một phần của gia đình thân thương, một phần của xã hội nhân văn có văn hóa. Và nếu con bạn là một người đồng tính,  xin hãy lắng nghe, hãy cho con mình một con đường thân ái, như cách bạn trao cho con mình một tuổi thơ hồn nhiên…

Lặng người suy ngẫm trước bài văn viết về sự thành công

 Lặng người suy ngẫm trước bài văn viết về sự thành công 
Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Đôi khi chúng ta mải mê đi tìm một điều gì vĩ đại, bỏ quên những gì xung quanh.

Thời gian gần đây cư dân mạng chia sẻ rất nhiều về bài tập làm văn của học sinh lớp 10 với đề bài "Một bài học sâu sắc ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em".

Bài văn này được viết khá lâu nhưng ý nghĩa của từng câu chữ chưa bao giờ là cũ. Lời văn giản dị nhưng tinh tế, chất chứa những suy nghĩ khá "già dặn" của bạn Hà Minh Ngọc về quan niệm "thành công". Văn phong nhẹ nhàng, truyền cảm khiến người đọc xúc động và đồng cảm với suy nghĩ của người viết.

Bài văn nhận được điểm 9 với lời nhận xét "Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất. Em đã thực sự thành công. Mong em tiếp tục thành công"


Bài văn khiến chúng ta lặng người suy ngẫm.

Bài văn viết về sự thành công

Dưới đây là nội dung bài viết:

"Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng, đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ, cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công – bị – trì – hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Thành công

 Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ – người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ – người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá – học – của – một- người – cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich – ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công."

Tâm sự cảm động của một chàng sinh viên Bách Khoa năm nhất.

Hôm nay vô tình đọc được bày này thấy hay và ý nghĩa chia sẽ với mọi người.
Bây giờ cũng đã là 2h hơn, trong lúc quán net vắng khách, mò lên confess viết vài dòng tâm trạng chia sẻ với các bạn, anh chị trong trường cho vơi đi nhẹ lòng.
Tâm sự cảm động của một chàng sinh viên

Em K58, là 1sinh viên vùng quê đất học. Gia đình e 5 người, dưới em còn 2 đứa em (1trai-1gái), bố mẹ đều là nông dân, không giàu có gì nhưng cũng đủ ăn đủ tiêu. Chính vì thế cuộc sống sinh viên năm 1 của e cũng sẽ bình thường, phẳng lặng như bao bạn khác nếu không xảy ra câu chuyện buồn vào cuối năm lớp 12. Trong gia đình em, bố em là ng hơi bảo thủ, ông rất nóng tính, lúc em mới thi tốt nghiệp xong, bố hay chửi mẹ nhiều, mỗi lần chửi đều văng ra những từ ngữ nghe cực khó chịu, mà nguyên nhân chính của những lần chửi nhau đó là vì kinh tế, bố mẹ k có chung cách làm ăn. Những lúc đó, em cực kì áp lực, khó chịu với bố mình vì thương mẹ quá, cũng vì tâm lý thi cử, không giữ đc bình tĩnh, e đã xưng ông -tôi vs bố, quát bố, bố e tiến đến đấm e túi bụi, (đã nhiu lần xảy ra chuyện này từ năm lớp 11, nhưng đây là lần đầu tiên em xưng hô thế, những lần trc e toàn chạy đi) lần này, e đã xô bố ngã( k hề ảnh hưởng gì cả).Cuối cùng hàng xóm khuyên ngăn, và mọi vc lại đc giải quyết. Sau đó e cũng suy nghĩ lại, đã thấy mình sai, và đến xin lỗi bố.Thực ra e ác cảm, k có quan hệ tốt với bố từ năm lớp 11, e k phải là đứa nghịch ngợm hư hỏng gì, cả nhưng năm c3, e chỉ biết học và giúp việc gia đình. Tối đêm đó, bố e khóc( e k rõ lí do)( e bit bố khóc do mẹ kể) và sáng hôm sau, ông gói gọn sách vở, quần áo đồ dùng em, đuổi em ra khỏi nhà, và bảo không còn đứa con mất dạy như em, mặc dù m.n khuyên ngăn rất nhiều, lúc sau ông còn cầm dao đuổi đánh e như kẻ thù. Mẹ bảo sang nhà bạn ở tạm vài hôm khi nào bố hết giận rồi về. Lúc đó e thực sự rất hoang mang, vì sắp thi đại học đến nơi rồi. Những lần sau e về xin lỗi bố, chưa kịp gì cũng đều bị đuổi đánh không khác gì kẻ thù, và e cũng xác định từ đó,bố cấm mẹ bén mảng tới em, mẹ cũng xa lánh e dần, 2 đứa e của e thì còn quá nhỏ. Cũng may vào giai đoạn đó, nhà đứa bạn e tốt, giúp e rất nhiều, nhưng thực sự, bạn cũng nghèo lắm nên e cũng chẳng dám đòi hỏi gì nhiều.Họ hàng e đều ở tận trong nam, e chưa vào đó bao giờ, e cũng không biết ai cả để mà nhờ giúp đỡ,e nghe mẹ kể ông nội từ bố vì 2 bố mẹ đến với nhau, thực sự e quá hoang mang.

Vài ngày sau, e cũng suy nghĩ tích cực hơn và nỗ lực học hành thi đại học, còn nửa tháng nữa là thi. E suy nghĩ bố sẽ thay đổi nếu kết kquar thi đại học của e tốt, nhưng hiên tại, gia đình em, quên e thật rồi.
Ngày thi đại học, cố gắng vay mượn bạn bè lấy 500k, e gói hết quần áo, mang ít sách vở quan trọng lên đường.Thời gian đó, 1 mình ở đây, thực sự quá khắc nghiệt với e, k người thân- k bạn bè, k có gì hết, cũng may là đc sự giúp đỡ của SVTN và những bữa cơm miễn phí của nhà chùa, 10 ngày thi cực nhọc vs e cũng qua đi.

Sau khi thi xong, tự nhủ bắt đầu tự lập cuộc sống, bố mẹ e cũng chẳng có hỏi han gì e, đến e đi thi đh cũng bỏ ngơ đi, chỉ vì mỗi chuyện đó, mà k quan tâm e, hix, càng thêm động lực để e sống sau cú sốc dài.
Ban đầu e xin quét rác, ng ta k nhận. Lúc sau, e tìm đc công việc phụ hồ cho công trình, may là đc ăn cơm trưa miễn phí, tối làm gói mì và ngủ làm bảo vệ, thời gian làm thêm chờ điểm thi đại học, e cũng sắm cho mình vài thứ cần thiết, đặc biệt là em 1280 huyền thoại, Lúc này ở nhà, đám bạn e đang tung tăng đi chơi này nọ, e nghĩ mà tủi vô cùng, cũng quen và nói chuyện với mấy chú ở chỗ làm, họ động viên nhiều, nhiều lúc nghĩ tình cảm gia đình sao lại thua mấy ng dưng thế này.

Cuối cùng cũng có điểm thi, k ngoài dự kiến của e, điểm cũng khá cao, cả 2 khối,tuy 2 trường mà e thi đều k phải ước mơ của e.Em quyết định chọn BK không phải Y cổ truyền.Tối đó, tự thưởng cho bản thân bằng cốc nước mía, k phải trà đá nữa. Gọi điện cho mẹ, mẹ bảo" lớn rồi, học hay không thì tùy, 18 tuổi đầu rồi, bô mẹ hết trach nhiệm". Mẹ tắt máy mà nước máy cứ chảy dài, đến mẹ là ng duy nhất con có thể nhờ vả mà còn thế này thì ai giúp con tiền học đây.

Khoảng 1 tháng chờ nhập học, tiển kiếm đc bao nhiêu,tiêu bấy nhiêu, ngày làm, đêm xem chơi cờ bạc, ban đầu k biết chơi rồi cũng hết sạch, quá chán nản, nhiều lúc định tự tử, nhưng k đủ cam đảm, thực sự e quá buồn.Tình cờ nghe radio đêm khuya về câu chuyện vượt lên số phậm ng tàn tật, e cũng thông suốt tư tưởng, không khóc từ hôm đó, cảm thấy tích cực, cuộc sống có ý nghĩa trở lại.

Ngày nhập học, trong túi e còn hơn 600 nghìn, không đủ tiền ở kí túc. Cũng may gặp a cùng trường cùng quê K53, nghe xong chuyện a cho đến ở cùng phòng, a đã giúp e rất nhiều,tìm giúp cho việc gia sư, ổn định cuộc sống bỡ ngỡ đời sinh viên.

Sau 1 thời gian học ở BK, cũng thấy yêu trg nhiều, cảm giác trống vắng xa nhà cũng k còn nữa.Kì 1, trong 1 tuần thì đến 5 buổi tối,từ 7h-9h tối, e đi gia sư, 1 tháng cũng đc 2tr, ăn mặc dành dụm, cũng đủ tiền mua con xe cào cào huyền thoại đi lại, đóng học phí và sinh hoạt hàng tháng, e còn làm thêm ở quán net, trông quán cho cô chủ từ 12 h đến 3h đêm, (tuần 3 buổi)do đẹp trai nên cô cũng quý.Anh K53 ra trg đi làm, k có đủ đk thuê riêng phòng học, cô chủ biết nên cô cho ở cùng nhà free. Ngày lê, Tết k thấy về, tâm sự cho cô biết, cô cũng thông cảm, cô tăng lương từ 500k lên 700k, cảm ơn cô rối rít.Thế là đủ tiền hàng tháng uống thuốc chữa men gan, đó là lý do e k thi được trường an ninh-mơ ước từ bé của em.

Kì 1 do làm nhiều mà học ít, nên kết quả học tập của e hơi be bét, tuy k phải học lại môn nào, như thế cũng tạm ổn.Tiếp tục tự nhủ, kì 2 ring học bổng.( cơ mà hiên tại sit toạch giải tích 2)
Sắp 30/4-1/5, bạn bè lũ lượt kéo nhau về thăm nhà, mà sao cảm thấy quạnh lòng quá, e muốn hét to rằng mình nhớ nhà, nhớ 2 đứa e lắm. Thương bố mẹ quá mà sao bố mẹ oi... Đã hơn8 tháng chưa về quê, 8 cuộc gọi điện giữa 2 mẹ con, mà người chủ đọng gọi là e.
Cũng qua confes, xin gửi lời cảm ơn chúng mày nhé, lũ bạn tốt của t, đọc đến đây chúng m nhận ra ai viết r đấy, nhờ những bữa ăn free trong A1-5 với chúng m, nhờ những đồng tiền chúng m cho mượn mà t sống đến cuối tháng. Giữ mãi tình bạn tốt này nhé Fai One.

Phố Vọng 3h- 29/4/2014.
nguồn : BK Confessions

Read more: http://forum.vietdesigner.net/threads/tam-su-cam-dong-cua-mot-chang-sinh-vien-bach-khoa-nam-nhat.55553/#ixzz31PkTIsH6

Chuyện nhầm

Góc tâm hồn
Đang ngồi học thì con bé, học gần lớp đi ngang qua ném cho cho mẩu giấy. Mở ra xem thì thấy: "Mình thích bạn mình hẹn hò nha"

Ôi trời! Khỏi phải nói, tâm trạng lâng lâng, mình thích con bé từ đầu năm học cơ, mình quay sang cười mỉm với con bé một cái thật tình cảm. Con bé e thẹn nói khẽ: "Anh đưa cho anh ngồi bên giùm em".

 Khỏi phải nói mình ức chế thế nào, vò nát mảnh giấy, quăng thẳng vô mặt thằng điên ngồi kế bên. Nó ngơ ngác mở ra xem, cũng y như mình, khoái chí, cười tủm tỉm rồi bảo: "Thích tôi sao không nói sớm, tôi cũng thích ông lâu rồi mà ngại nói"  


Voi và sói


Ngày xửa ngày xưa có một anh Sói lười. Nhà cửa của anh, anh chẳng bao giờ quét dọn, sửa sang. Nó bẩn thỉu, rách nát, chỉ chực sụp xuống.

Một hôm, bác Voi đi qua, chẳng may đụng nhẹ vào làm đổ mái nhà anh Sói.

- Xin lỗi anh bạn! - Bác Voi nói với Sói - Tôi sẽ sửa ngay cho anh.

Bác Voi vốn là người giỏi giang, cái gì cũng biết và không sợ công việc. Bác liền lấy búa, đinh, sửa ngay mái nhà cho Sói. Mái nhà trở nên chắc chắn hơn trước...

"Ô hô ! - Anh Sói bụng bảo dạ - Rõ ràng là lão ta sợ mình! Thoạt đầu đã phải xin lỗi, sau đó còn sửa lại cả mái nhà. Mình phải bắt lão ta làm cho mình một cái nhà mới mới được! Lão sợ, ắt phải nghe theo!"

- Này, đứng lại! - Sói quát bảo Voi - Mày làm cái thói gì thế? Mày tưởng có thể bỏ đi một cách dễ dàng thế chắc? Làm đổ nhà người ta, đóng qua loa được mấy cái đinh rồi định chuồn à? Biết điều thì đi mà làm cho ta một cái nhà mới! Đồ súc sinh! Bằng không ta sẽ cho một bài học, đừng hòng mong thấy lại bà con thân thích! Nhanh lên!

Nghe Sói nói những lời ấy, bác Voi không nói gì cả. Bác lẳng lặng quắp ngang bụng Sói ném xuống hố nước bẩn. Rồi đè bẹp dí nhà Sói.

- Này, nhà mới này! - Bác Voi nói rồi đi thẳng.

Tỉnh dậy, Sói ngạc nhiên tự hỏi:

"Mình thật không hiểu gì cả! Lúc đầu lão có vẻ sợ mình đã xin lỗi tử tế, thế mà sau đó lại hành động thế này... Thật không sao hiểu nổi!"

- Chú mày ngu lắm! - Nhìn thấy hết mọi chuyện, bác Quạ già nói

 Chú mày đã không hiểu sự khác nhau giữa người hèn nhát và người được giáo dục tốt!

Điều tồi tệ

Một người hỏi: "Có điều gì tồi tệ hơn là chia tay người mình yêu thương không?"
Một người trả lời: "Có. Đó là đánh mất đi sự tự tin rằng mình có thể gặp một người tốt khác để yêu thương" 
Điều tồi tệ

Danh ngôn về cuộc sống

Danh ngôn về cuộc sống

Suy nghĩ thực tế, cảm nhận những điều đẹp đẽ, mong muốn cái tốt lành; đó chính là mục đích của cuộc sống hướng thiện .
Plato

Đời là cuộc đấu tranh liên tục; nó luôn được cải biên với nhưng khó khăn mới. Và chúng ta sẽ chiến thắng nhưng bao giờ cũng phải trải giá.
Mirko Gomex

Nếu bạn muốn đi qua cuộc đời không phiền toái thì chẳng nên bỏ đá vào túi mà đeo
V. Shemtchisnikov.

Thiên đường ở chính trong ta. Địa ngục cũng do lòng ta mà có .
Chúa Jésus

Cuộc sống của chúng ta là cố gắng và lao động. Sự nghỉ ngơi hoàn toàn chỉ chờ chúng ta ở trong những nấm mồ
Dex-to-ep-xki

Hãy can đảm mà sống bởi vì ai cũng phải chết một lần

Đừng đi qua thời gian mà không để lại dấu vết

Nhiều người đã khóc khi chào đời, phàn nàn khi đang sống và chán chường khi tắt thở

Bốn mươi là tuổi già của lớp trẻ, năm mươi là tuổi trẻ của lớp già

Bao giờ ta cũng phải luôn luôn có một nơi nào để đến

Những người vui hưởng cuộc sống thì không bao giờ là kẻ thất bại

Chúng ta hãy cố gắng để chỉ chết một lần thôi
Cantauzene

Bạn có yêu đời không? Vậy đừng phung phí thời gian vì chất liệu của cuộc sống được làm bằng thời gian.
Franklin

Đời người được đo bằng tư tưởng và hành động chứ không phải bằng thời gian
Emerson

Cuộc đời ngắn ngủi không cho phép ta hy vọng quá xa
Ngạn ngữ Latin

Đừng sống theo điều ta mong muốn
Hãy sống theo điều theo điều ta có thể

Người muốn đi thì số phận dẫn đi
Người không muốn đi thì số phận kéo lê
Ngạn ngữ Latin

Đời là một hài kịch đối với những người hay suy nghĩ và là một bi kịch đối với những người đa cảm
G. Suip

Mục đích tối trọng của đời người không phải là sự hiểu biết mà là hành động
A. Haoxlay

Cuộc sống như một cuốn sách. Kẻ điên rồ giở qua nhanh chóng. Người khôn ngoan vừa đọc vừa suy nghĩ vì biết rằng mình chỉ được đọc có một lần
Giăng Pôn

Một người nào đó đã chết điều đó chưa chắc chắn đã phải người ấy đã từng sống
X.Letx

Khi con người ta sống chỉ vì mình thì trở thành thừa đối với những người còn lại
I.Rađep

Con người có thể chết được là để anh ta biết quý thời gian
I.Rađep

Thảm họa của tuổi già không phải là ở chỗ người ta đã già mà là ở chỗ: người ta không còn cảm thấy trẻ trung nữa
O.Uaind

Thời gian không đo lường bằng năm tháng mà bằng những gì chúng ta làm được
H.Cason

Cuộc sống là nghĩa vụ ngay cả trong trường hợp nó chỉ diễn ra trong khoảnh khắc
W.Gớt

Người ta còn sống mà làm gì, khi mà sau gót giày, gió quét sạch ngay dấu tích cuối cùng của ta
S.Xvâygơ

Khi không còn ai ghen tị với bạn thì hãy xem lại liệu mình đã sống đúng chưa
M.Ghenin

Người nào có thể làm mỗi giây phút đều tràn ngập một nội dung sâu sắc thì người đó sẽ kéo dài vô tận cuộc đời mình
I.Cuôcxơ

Chỉ có cuộc sống vì người khác mới là cuộc sống đáng quý
A.Einstein

Người hạnh phúc nhất không cần phải có mọi thứ tốt nhất, họ chỉ là người làm cho mọi việc, mọi chuyện đều diễn ra theo ý họ. Hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm và đã thử. Nhưng nhờ vậy, họ mới biết được giá trị của những người chung quanh họ.

Điều quan trọng không phải chúng ta sống được bao lâu mà chúng ta phải sống như thế nào
Bailey

Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.

Bạn biết khi nào là khổ sở nhất không

khổ sở nhất không

Bạn biết khi nào là khổ sở nhất không!
-là khi chuyển tiếp từ trường học ra xã hội làm việc
-là khi nhìn thấy người trong lòng của mình ngọt ngào bên cạnh một người khác.
-là khi bên cạnh không có ai đ ể tin tưởng.
-là khi buồn phiền cần bạn thân để chia sẻ nhưng chỉ có một mình.
-là khi nhìn thấy người thân khó khăn nhưng không có cách naò để giúp đỡ.
-là khi người quan trọng nhất nói dối mình.
khi vượt qua được những lúc thế này,có lẽ bạn sẽ trở thành một người khác.

Giá như tôi biết điều này trước khi học đại học

Kỳ 1: Phải là đại học!
Vào Đại Học

Cứ mỗi dạo nghỉ tết xong, các bạn học sinh cấp III lại nô nức chuẩn bị nộp hồ sơ dự thi đại học, nếu không quá lời thì đây là giai đoạn sốt sắng nhất của tất cả mọi người.
Nếu bạn ở miền quê, bạn sẽ thấy rất rõ từng câu chuyện mà người trong làng trong xã bàn tán hỏi thăm nhau về con nhà này nhà kia, “Năm nay thi trường gì? Ngành gì? Thi bao nhiêu điểm? Đậu hay trượt? Nó học ra sao? Ngành này sang, ngành kia kém?”... đang xảy ra hằng ngày. Các bạn đang chuẩn bị thi đại học cũng giống như diễn viên chính được mọi người chú ý đến, và các bậc phụ huynh như “đạo diễn” hồi hộp đợi chờ sự thể hiện của đứa con yêu dấu.
Áp lực nhân lên
Tôi không biết đó là điều đáng mừng hay đáng lo? Bởi nếu bạn thi đậu đại học thì điều đó thật tuyệt, đây chính là điều có thể nói không gì vinh dự hơn cho bạn và gia đình. Bạn và gia đình sẽ trở thành tâm điểm được cả làng, cả xã nhắc tới.
Nhưng nếu ngược lại thì sao? Chắc bạn không cần tôi nói nhiều về điều này! Khi bạn trượt thì mọi thứ lúc này không chỉ có nước mắt đau khổ của bạn, mà còn là sự nhục nhã của cả gia đình. Tôi xin nhấn mạnh rằng những điều trên không quá lời đâu nhé!
Đó chính là sự thật đang hiện hữu. Bạn vốn dĩ đã bị áp lực vì “trận đấu” mà bạn đang phải đối mặt, nay áp lực đó được nhân lên nhiều lần khi nó mang theo mình là niềm vinh dự hay sự nhục nhã của bạn và gia đình. Kết quả của nó là đã có bạn tự tử hết sức đau thương, và nhiều chuyện đáng buồn mà xã hội chúng ta đang đối mặt.
Dịp tết năm 2011, khi về thăm quê, tôi ghé nhà thăm chúc tết cô giáo cấp II. Sau một hồi huyên thuyên với cô, cô mới bắt đầu chia sẻ với tôi về chuyện thi đại học của con cô. Tôi dễ dàng nhận ra trong ánh mắt của cô hiện lên bao nỗi lo lắng của một người mẹ.
Năm trước con cô thi đại học nhưng đã trượt. Mặc dù em thừa sức đậu hệ cao đẳng ở nhiều trường, nhưng nhà cô giáo tôi cũng khá giả nên chấp nhận cho em vào Sài Gòn để ôn luyện với hi vọng sẽ thi đậu đại học.
Điều tôi cứ nhớ mãi khi cô bảo rằng: “Ba của nó thì sĩ diện, ngành nào thì ngành nhưng phải là đại học để ba nó nhìn mặt bạn bè, nhìn mặt hàng xóm”. Cô ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp: “Năm trước con bé không đậu đại học, ba nó buồn lắm, uống rượu suốt ngày, nhìn con người ta đậu đại học ăn mừng tưng bừng, nên cả năm nay ba nó như không muốn đi ra đường để nhìn bạn bè, hàng xóm gì hết”.
Cô im lặng một lúc rồi thở dài: “Cô thì buồn chút rồi cũng qua thôi! Còn ba nó thì thấy xấu hổ! Cô bảo cứ để em học cao đẳng cũng được mà ba nó nhất quyết phải là đại học mới chịu”. Tôi cảm nhận sự đè nén trong lòng cô bấy lâu, cô dường như muốn nói với tôi tất cả: “Em cũng biết những người trong xã mình đấy, họ bàn tán lời ra lời vào nên ba nó càng buồn, càng bực hơn. Cô chỉ lo con bé nó bị áp lực quá chịu không nổi...”.
Một mình chống lại... cả nhà
Tiếp theo là câu chuyện của một em gái trong xã tôi. Nhà em nằm trên con đường đạp xe đến trường ngày xưa của tôi. Thuở nhỏ em có ước mơ trở thành giáo viên mầm non. Và ước mơ ấy vẫn không phai theo năm tháng, cho đến ngày em chọn ngành thi đại học. Em hồn nhiên kể với tôi: “Em ước sẽ trở thành một giáo viên mầm non được nhiều đứa trẻ yêu mến nhất đó”.
Sau đây tôi trích một đoạn trong bức thư của em kể lại: “Một hôm, vào bữa cơm tối của gia đình thì ba em hỏi: “Thế năm nay con định thi ngành gì?”. Em đợi câu hỏi này của ba rất lâu rồi. Đã mấy ngày, đầu em cứ nghĩ đến cảnh mình sẽ đậu đại học và trở thành giáo viên mầm non. Em muốn khoe với ba về ước mơ của mình lâu lắm, nhưng giờ mới là lúc em muốn ba má em bất ngờ. Lòng em tràn đầy hạnh phúc đáp lại lời ba: “Con định thi ngành giáo viên mầm non đó ba”.
Chưa đợi ba trả lời em liền hỏi ba như muốn nhấn mạnh ước mơ của mình: “Con chọn ngành đó ba thấy sao? Được không ba?”. Lúc đó em đã nghĩ ba em sẽ ủng hộ và em như đang chờ đợi lời ba sẽ khen em như những lúc em ngoan và làm ba hài lòng.
Thế nhưng mọi thứ như bị dập tắt khi vẻ mặt tươi cười lúc nãy của ba em được thay bằng vẻ mặt tức giận, em rất sợ mỗi lúc ba em như thế. Ba đáp lại lời em mà như hét lên: “Mày hết ngành để chọn hay sao mà lại chọn ba cái ngành đó!”.
Nước mắt em như muốn trào ra, cảm giác của em rất thất vọng về ba, bình thường lúc ba giận em chỉ biết im lặng, nhưng hôm đó em cũng cố lấy hết can đảm để hỏi ba: “Sao vậy ba? Ngành đó cũng được lắm mà. Với lại đó là sở thích của con từ thuở nhỏ nữa”.
Lúc đó ba em càng cáu giận hơn rồi mắng em: “Mày thích chi ba cái ngành đó? Ba cái ngành đó mày học xong ra làm được tháng bao nhiêu? Liệu có đủ nuôi cái thân mày không? Suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên mấy đứa con nít! Mày thử nghĩ người ta giàu bằng nghề bác sĩ, kỹ sư chứ có ai giàu bằng nghề giáo viên đâu hả”.
Trong em chỉ còn lại sự thất vọng dành cho ba, nước mắt em không hiểu sao cứ chảy, chén cơm em đang cố cầm trên tay như muốn rớt xuống, em chỉ biết cúi đầu nghe ba mắng xối xả.
Những ngày sau đó cả gia đình em: nội, má, chú hay cậu bên nội ngoại, mọi người đều không cho em thi ngành đó. Mọi người đều trả lời giống như ba em: “Thi chi ba ngành đó thế con. Ngành đó suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên mấy đứa con nít”.
Em rất thích ngành giáo viên mầm non, em thường hay mơ đến lúc mình sẽ ngày ngày được ở bên bọn trẻ. Em thích tiếng cười, giọng nói của chúng. Em yêu từng hành động ngộ nghĩnh, đáng yêu, em muốn dạy cho bọn trẻ những điều mới lạ. Em không biết mình phải làm sao đây? Em phải thuyết phục ba má em, nội em, chú em, cậu em như thế nào đây? Cứ nghĩ tới là nước mắt em chảy ra”.

10 ĐIỀU TUỔI TRẺ NÊN LÀM

10 ĐIỀU TUỔI TRẺ NÊN LÀM
10 điều tuổi trẻ nên làm

1. Đọc báo vào mỗi sáng.
2. Thường xuyên đi bộ và vận động tay chân.
3. Ngủ sớm, dậy sớm.
4. Không ăn nhiều đường bột.
5. Hạn chế online.
6. Ít đăng hình lên facebook.
7. Gặp nhau và trò chuyện trực tiếp.
8. Gọn gàng, ngăn nắp.
9. Tham gia hoạt động xã hội.
10. Yêu nhưng vẫn độc lập.

Một ngày nghị

Hôm này là ngày nghị lê Giỗ tổ Hùng Vương ai cũng có việc của mình, người thì đi chơi, người thì đi làm còn riêng mình ngày hôm nay được nghị không đi chơi đâu cả một mình trang phòng với máy tính.
Góc tâm hồn plus
Hôm nay là ngày nghị là thời gian thích nhất mà sao cảm thấy trong người có gì đó buồn buồn, không nói được lên lời. "Nhàn cư vi bất thiện" đúng là ngồi rãnh chẳng biết làm gì lên viết lên đôi lời chơi đở buồn.
Nói là nhàn chì cũng không phải là nhàn mà là tâm trang không muốn làm việc gì cả, trong dầu đang rất là rối bời. Thôi chỉ viết được thế này thôi hôm khác viết tiếp.

Góc nhỏ


góc nhỏ
Mình là mình ko thích bị ốm tý nào. Cơn đau dạ dày khiến mình khó chịu. Nếu mà đau ốm là ko làm được việc gì hết ak. Có chút khó thở. Hichic. Hy vọng ngủ một giấc cơn đau nó biến mất cái vèo...........

Mún được nghĩ ngơi và đạp xe lòng vòng như thế này nè, :))

7 ĐIỀU ĐÀN ÔNG THƯỜNG NÓI KHI HỌ ĐANG YÊU THẬT LÒNG

7 ĐIỀU ĐÀN ÔNG THƯỜNG NÓI KHI HỌ ĐANG YÊU THẬT LÒNG

Góc tâm hồn
Cho dù đó là những anh chàng ít nói và kiệm lời đến mấy, chắc chắn những người đàn ông này vẫn sẽ thường bộc phát nói những điều quan tâm sau với người con gái họ yêu thật lòng.

Nếu bạn còn đang phân vân về mức độ tình cảm của người đàn ông ấy dành cho bạn có thật lòng không thì có thể dựa theo những điều chàng đang nói với bạn để cảm nhận rõ điều này. Bởi cho dù là một anh chàng bạo rạn hay nhút nhát, khi yêu một ai đó thật lòng, họ vẫn sẽ thường nói những điều sau đây.

1.“Mọi người trong gia đình anh rất muốn được gặp em”

Một trong những điều đầu tiên mà một người đàn ông họ muốn nói khi đang yêu một ai đó thật lòng, đó là chàng rất mong muốn nhanh chóng đưa bạn về gặp gỡ người thân và diện kiến gia đình họ.

Thậm chí, ngay cả khi bạn chưa hề xuất hiện ở nhà người đàn ông này thì có thể, những người trong gia đình chàng đã biết khá rõ về bạn qua những lời anh ấy kể. Bởi thế, nếu anh ấy năm lần bảy lượt nói muốn đưa bạn về giới thiệu với gia đình anh ấy một cách rất nghiêm túc thì tức là anh ấy coi trọng bạn và tình yêu này thật lòng.

Một trong những điều đầu tiên mà một người đàn ông họ muốn nói khi đang yêu một ai đó thật lòng, đó là chàng rất mong muốn nhanh chóng đưa bạn về gặp gỡ người thân và diện kiến gia đình họ

Trong trường hợp này, nếu đáp lại thành ý của anh ấy mà chỉ là thái độ thờ ơ hoặc hẹn về nhà chàng rồi cho chàng leo cây hết lần này lần khác sẽ chỉ khiến cho chàng cảm thấy bực bội và phát điên lên.

2. “Em hãy giữ lấy 1 chiếc chìa khóa để có thể đến phòng anh bất cứ lúc nào”

Nếu người đàn ông này thường xuyên muốn cất giữ giúp bạn những đồ vật cá nhân của bạn như chiếc bàn chải đánh răng, bộ đồ ngủ, chiếc áo khoác… mà không cảm thấy phiền toái khi bạn đến lấy hoặc nhờ anh tiện đường đưa hộ thì điều này chứng tỏ chàng yêu bạn nhiều lắm.

Chàng muốn giữ đồ vật cá nhân cho bạn ở nhà chàng hoặc ở bên cạnh chàng vì chàng biết, bạn sẽ phải liên hệ với chàng thường xuyên để hỏi han hoặc đến lấy nó. Còn nữa, khi mang những đồ vật của bạn về, chàng sẽ lưu giữ cẩn thận nó trong ngăn kéo hoặc trong phòng của chàng mà không cho phép bất cứ ai đụng tới nó.

Thậm chí, với nhiều chàng có phòng hoặc căn hộ riêng, chàng còn rất hay đề nghị có cơ hội được đưa cho bạn cầm 1 chiếc chìa khóa để bạn có thể đến đó bất cứ lúc nào bạn muốn.

3. “Cuối tuần này, anh sẽ dẫn em đi mua sắm chút đồ nhé”

Trong khi nhiều người đàn ông có gia đình vô cùng ngán ngẩm nếu phải đi mua sắm cùng vợ con thì những người đàn ông đang yêu lại rất thích việc này. Hơn nữa, họ còn rất hay đưa ra lời đề nghị được cùng người yêu đi mua sắm mà không chút phiền toái và chán ngán nào hết.

Họ thích được đưa bạn đi chọn mua quần áo, mỹ phẩm… Vì họ rất mong muốn có thể làm cho bạn hạnh phúc. Chưa kể, họ cũng muốn có thời gian được gần gũi bên bạn nhiều hơn.

4. “Anh yêu em”

3 từ đơn giản này tưởng như luôn là điều hiển nhiên nhưng rất nhiều người đàn ông lại không muốn và không thể nói 3 từ yêu thương ấy với người họ không yêu thật lòng.

Chỉ với những người con gái họ yêu say đắm hoặc thật lòng nhất, họ mới muốn thốt ra 3 từ ấy khi ở bên cạnh cô gái của họ. Đây không phải là những lời nói dối trá, mà họ chỉ muốn thể hiện tình cảm thật sự của họ cho nửa kia biết.

5. “Tối nay đi chơi với đám bạn của anh, em nhé!”

Nếu anh ấy thường xuyên rủ bạn đi chơi với những bạn bè thân của anh ấy thì cũng có nghĩa anh ấy yêu và hãnh diện về bạn. Bởi thực tế, một số đàn ông ngay cả khi đã có bạn gái, vẫn thích được tự do một mình đi chơi với bạn bè của họ. Họ có thể để mặc bạn gái ở nhà hoặc đi chơi với bạn của nàng vì họ chỉ muốn dành thời gian vui chơi bên bạn bè của họ.

Ngoài hay rủ rê bạn đi chơi cùng bạn bè của chàng, chàng cũng thường xuyên muốn có mặt trong các cuộc hội ngộ với bạn bè thân của bạn.

6. “Sáng/trưa/tối nay, mình cùng đi ăn nha”

Với những người đàn ông yêu thật lòng thì bữa sáng, bữa trưa hoặc tối là thời gian lý tưởng nhất để họ hẹn hò vì họ cảm giác rất thích thú và cho rằng hành động này như công khai hơn mối quan hệ của họ.

Nếu chàng luôn gợi ý và mời mọc bạn đi ăn sáng, hoặc ăn trưa, ăn tối cùng với chàng thì đó là dấu hiệu chàng thực sự quan tâm đến bạn (Ảnh minh họa)

Nếu chàng luôn gợi ý và mời mọc bạn đi ăn sáng, hoặc ăn trưa, ăn tối cùng với chàng thì đó là dấu hiệu chàng thực sự quan tâm đến bạn. Bởi nó không đơn thuần nghĩ đó là 1 bữa ăn mà muốn có nhiều thời gian hạnh phúc ở bên bạn như một cặp vợ chồng vui vẻ.

7. Không nói bất cứ lời trên nhưng luôn thể hiện bằng hành động

Như chúng ta đều biết, những hành động còn mạnh mẽ và có ý nghĩa gấp nhiều lần lời nói. Do đó, ngay cả khi anh ấy không bao giờ nói bất kỳ cụm từ được liệt kê ở trên, thì tình cảm thật lòng của anh ấy vẫn không có gì thay đổi nếu có các hành động sau: Anh ấy nhìn chằm chằm vào bạn khi bạn đang không để ý tới; Anh ấy chăm sóc của bạn bất cứ lúc nào, nhất là khi bạn mệt mỏi do thời tiết; Anh ấy mua cho bạn những đồ ăn nhẹ bạn yêu thích…

Những lời phật dãy

Đây là những lời dã trong kinh phật.
Những câu nói với dự chiêm nghiệm từ cuộc sống.
Lời phật dãy

Nơi mình sinh ra

Danh ngôn về cuộc sống
"Ta không được chọn nơi mình sinh ra
Nhưng ta được chon cách mình sẽ sống"

Cuộc sống