NGẪM


Một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, trên thuyền có một đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, trên thuyền cứu hộ chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.
Ngẫm

Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông một câu…

Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh: “ Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ hét lên câu gì?”

Tất cả học sinh phẫn nộ , nói rằng: “Em hận anh, em đã nhìn nhầm người rồi”

Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh mãi vẫn không trả lời, liền hỏi cậu bé. Cậu học sinh nói: “ Thầy ơi, em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé”

Thầy giáo ngạc nhiên hỏi: “ Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”

Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy”

Thầy giáo xúc động : “Trả lời rất đúng”

Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, một mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình. Trong nhật ký viết rằng : “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng anh không thể. Vì con gái chúng ta, anh chỉ có thể để em một mình ngủ giấc ngủ dài dưới đáy đại dương sâu thẳm. Anh xin lỗi"

Kể xong câu chuyện, phòng học trở nên im ắng, các em học sinh đã hiểu được ý nghĩa câu chuyện này: Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.

Người thích chủ động thanh toán tiền, không phải bởi vì người ta dư dả, mà là người ta xem trọng tình bạn hơn tiền bạc.

Trong công việc, người tình nguyện nhận nhiều việc về mình, không phải bởi vì người ta ngốc, mà là người ta hiểu được ý nghĩa trách nhiệm.

Sau khi cãi nhau người xin lỗi trước, không phải bởi vì người ta sai, mà là người ta hiểu được trân trọng người bên cạnh mình.

Người tình nguyện giúp đỡ người khác, không phải vì nợ người đó cái gì, mà là vì người ta xem người đó là bạn.

Nguồn sưu tầm

Cà Phê Muối

CÀ PHÊ ... MUỐI



Họ ngồi cạnh nhau trong một quán cà phê xinh xắn. Anh căng thẳng đến độ không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào. Cô gái cảm thấy rất khó chịu." Để mình về nhà còn hơn..." - Cô nghĩ thầm. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người bồi bàn đến và nói:" Vui lòng cho tôi thêm một tí muối vào ly cà phê nhé". Mọi người ngạc nhiên nhìn anh. Mặt đỏ bừng ngượng nghịu, nhưng rồi anh vẫn uống ly cà phê ấy.
Cô gái tò mò hỏi:
Tại sao anh lại có sở thích lạ lùng thế?
Anh trả lời :
Khi còn là một đứa trẻ, tôi sống gần biển. Lúc ấy do thường chơi đùa trước sóng biển nên tôi có thể nếm được mùi vị của biển, cảm giá nó mặn và có vị chát. Mùi vị ly cà phê này cũng thế. Nó gợi cho tôi nhớ về tuổi thơ của mình, về ngôi nhà nhỏ bé bên bờ biển và tôi nhớ cha mẹ tôi - người suốt đời sống ở đấy - biết bao nhiêu!
Nói đến đây, đôi mắt anh đẫm nước mắt.
Cô gái vô cùng xúc động trước những cảm xúc chân thật tận đáy lòng chàng trai. Một người đàn ông như thế hẳn là người sống rất tình nghĩa và yêu quí, có trách nhiệm với gia đình. Cô bắt đầu kể về thời thơ ấu, gia đình, công việc ... của mình. Buổi trò chuyện thật tuyệt vời, và đó là sự khởi đầu tốt đẹp.
Những lần hò hẹn sau, cô gái nhận ra chàng trai thật sự là người mà cô cần: anh có lòng khoan dung, trái tim nồng hậu, sự chân thành... Anh là người đàn ông tốt mà cô không thể để vuột mất. Rồi mọi chuyện diễn ra hệt như một câu chuyện cổ tích có hậu: hoàng tử cưới công chúa, họ sống một cuộc đời hạnh phúc bên nhau. Và mỗi khi pha cà phê cho chồng, cô luôn thêm vào một chút muối theo cách mà anh thích.
40 năm sau... người đàn ông qua đời, để lại cho người vợ lá thư: " Em yêu quí, hãy tha thứ cho anh, cả cuộc đời anh đã nói dối em. Nhưng chỉ một việa duy nhất: ly cà phê muối. Em còn nhớ lần đấu tiên hò hẹn của chúng mình ? Lúc ấy anh đã quá lúng túng, thật ra anh muốn thêm tí đường vào ly cà phê nhưng anh đã nói nhầm thành muối... Thật khó để thay đổi lời nói nên anh phải uống ly cà phê ấy. Nhưng anh không thể ngờ điều ấy đã bắt đầu cho mối qua hệ của chúng ta. Đã nhiều lần anh định nói sự thât ấy với em nhưng anh lại sợ mất em. Bây giờ anh không còn lo lắng điều gì nữa, anh muốn cho em biết sự thật: anh không thích uống cà phê muối, mùi vị của nó mới tệ làm sao... nhưng nhờ nó mà anh đã có em, anh đã tự hứa rằng anh sẽ không bao giờ nói dối với em bất cứ điều gì nữa, và suốt cuộc đời anh đã không vi phạm lời hứa ấy. Có em trong đời, đó là hạnh phúc lớn nhất của anh. Nếu có thể được sống thêm một lần nữa, anh sẽ vẫn muốn được biết em và có em làm vợ, thậm chí anh có phải uống cà phê muối...".
Đôi mắt cô nhoè đi và lá thư ướt đẫm...
Một ngày, có người hỏi cô: "Mùi vị của cà phê muối thế nào?". "Rất ngọt ngào, chị ạ!" - Cô trả lời.
- ST -

Nguồn sưu tập

30 ĐIỀU DỄ NHÌN RA Ở NHỮNG NGƯỜI CHUNG THỦY

30 ĐIỀU DỄ NHÌN RA Ở NHỮNG NGƯỜI CHUNG THỦY

Chung thủy



1. Đi một mình thường hay đi nhanh
2. Thích buổi đêm, quen thức muộn.
3. Thường giấu tâm sự, hay khóc một mình.
4. Thích quần áo có túi, nếu không thì không biết để tay vào đâu.
5. Quen khoanh tay.
6. Thích “chiến tranh lạnh”.
7. Thích cửa sổ, thích góc khuất, quen thu mình.
8. Thích viết và đọc sách.
9. Hay cô đơn vô cớ, không chống nổi cảm giác sợ hãi.
10. Ít lời hoặc nói rất nhiều.
11. Có chuyện thì cất trong lòng, có một thế giới riêng.
12. Hay nở nụ cười và tưởng tượng mình là một đứa trẻ vô tư.
13. Quen im lặng, bùng nổ hoặc diệt vong đều trong im lặng.
14. Hay hoài nghi, nhưng lại nghĩ về mọi người theo hướng tốt.
15. Không tin truyện cổ tích, nhưng lại luôn mong muốn có người hiểu mình, bảo vệ mình xuất hiện.
16. Thích hoài cổ, sau đó thì cảm thấy vô cùng cô đơn và sợ hãi.
17. Không thích dạo phố một mình nhưng luôn dạo phố một mình.
18. Chỉ cần một chút chuyện nhỏ là nghĩ ngợi, suy nghĩ đáng sợ như… trong phim.
19. Thích nghe nhạc chậm, nhạc buồn.
20. Ghi nhớ một cách cẩn thận những người đi qua cuộc đời mình.
21. Quen với việc yêu thầm, khi yêu ai thì sẽ toàn tâm toàn ý.
22. Ngồi trước máy tính, không biết làm gì, nhưng không muốn tắt máy.
23. Cảm thấy không ai trên thế giới này đáng tin cậy, nhưng vẫn quyết định tin tưởng người khác.
24. Thỉnh thoảng có ý nghĩ muốn biến mất, hoặc muốn ngủ cả đời.
25. Không muốn chờ đợi, nhưng luôn luôn chờ đợi.
26. Thường hay ngây người ra một lúc.
27. Quen sống trong quá khứ, thích hoài cổ.
28. Thường suy nghĩ mọi việc theo hướng lâu dài.
29. Không thích có ai đó vô cớ biến mất khỏi đời mình.
30. Thường cảm thấy không ai yêu thương mình.

Nguồn sưu tập

Thay Đổi Hay Là Chết?

Thay Đổi Hay Là Chết?

Cuộc đời chim ưng kéo dài khoảng 70 năm. Nhưng để sống được quãng đời đó, nó phải trải qua một quyết định khó khăn.

Đến 40 năm tuổi, móng vuốt chim ưng dài ra, mềm đi, làm nó không còn bắt và quắp mồi được nữa. Mỏ dài và sắc của nó nay cùn đi, cong lại… Đôi cánh trở nên nặng nề với bộ lông mọc dài, làm nó vất vả khi bay lượn, bắt mồi.
Thay đổi hay là chết

Lúc này, nó đứng trước hai sự lựa chọn.

Một là cứ như vậy và chịu chết. Hai là nó sẽ phải tự trải qua một giai đoạn thay đổi đau đớn kéo dài 150 ngày.

Trong tiến trình đó, nó bay lên một đỉnh núi đá và gõ mỏ vào đá cho đến khi mỏ cũ gãy rời ra. Chim ưng chờ cho mỏ mới mọc ra, rồi dùng mỏ bẻ gãy các móng vuốt cũ đã mòn. Khi có móng vuốt mới, nó nhổ các lông già trên mình đi. Và sau năm tháng, chim ưng lại bay lượn chào mừng cuộc tái sinh và sống thêm ba mươi năm nữa.

Lời bàn:

Để tồn tại, chúng ta phải thay đổi chính mình. Đôi khi cần phải loại bỏ những ký ức, quá khứ, thói quen già cỗi. Chỉ khi nào chúng ta thoát khỏi gánh nặng của quá khứ, thì chúng ta mới sống hết mình trong hiện tại được. Việc này chắc chắn rất gian nan, phải sửa chính cái Ta đã bị huân tập từ nhiều kiếp sống và đỏi hỏi chúng ta phải vượt lên chính mình.

Nguồn sưu tập

Cháo nóng húp quanh

Bài 4: Cháo nóng húp quanh
Bạn trẻ khi tự nhận mình đã có tiêu chuẩn cần và đủ để khởi nghiệp, tức lòng hào sảng, sự kỷ luật, và có kỹ năng street smart rồi, thì hoàn toàn có thể tự đứng ra làm ăn. Thiếu 1 trong 3 điều kiện trên, thì thất bại trong làm ăn coi như đã được báo trước. Nên phải chín chắn suy nghĩ kỹ.



Khi khởi nghiệp, mọi người buộc phải có ý tưởng. Làm cái gì đây. Nhưng cái này thường không lo vì với người khao khát làm ăn, họ luôn quan sát để ý để chuẩn bị “sau này sẽ mở cái này kiếm tiền nè”. Cái lo lắng nhất của người khởi nghiệp là vấn đề đầu tiên, tiền đâu?

Tiền đâu? Như trong bài “tiền đâu khởi nghiệp”, tiền chúng ta phải tự tích lũy để có số vốn ban đầu, thời “tay không bắt giặc” đã qua rồi. Bán vé số cũng phải có vài trăm ngàn đặt cọc đại lý, làm cò cũng phải sắm chiếc xe máy và cái điện thoại, mở công ty dịch vụ cũng phải có máy tính máy fax máy in…Nên bạn trẻ hãy chăm làm việc và tích lũy, đừng ăn xài hoang phí nữa. Làm điên cuồng vô để có thu nhập tốt hơn, lương thưởng tốt hơn, đang đi làm thuê phải làm hết sức. Vũ trường rượu ngoại thuốc lá mà chi. Mua vui chỉ được vài phút giây ngắn ngủi. Gái đẹp xe SH làm chi, hết tiền thì chả ai nhớ đại ca nào hôm bữa gọi cả chục chai rượu bao cả quán. Nên bạn trẻ đang đi làm công ăn lương, ngoài việc làm hết năng lực và 150% thời gian công sức, phải tính toán chi phí của cuộc sống cá nhân của mình ở mức tối thiểu nhất, còn lại để dành sau này còn mần ăn.

Cách đây mấy năm, có một bạn trẻ nọ tên Bi, tốt nghiệp trường kinh tế và đang làm cho một tập đoàn nước ngoài, lương được 25 triệu/tháng. Cậu ấy cứ xum xoe theo đám bạn con của các ông chủ nhà máy, tối nào cũng đi bar, ăn nhà hàng Hàn Quốc, Nhật Bản…rồi mua sắm cái áo cũng phải 2-3 triệu đồng. Rồi rủ rê du lịch nước ngoài suốt để check-in trên facebook là đang ở hải ngoại cho người ta nể. Ba năm ra trường mà chẳng để dành được đồng nào. Cuộc sống trôi qua vô vị, nhạt nhẽo.

Bỗng dưng một lần tỉnh ngộ, ngồi cà phê nói với Tony là con muốn khởi nghiệp làm ăn. Tony nói nếu con quyết tâm, con phải để dành tiền đi, lên kế hoạch hẳn hoi đi. Nó là đứa thông minh và quyết liệt nên bắt tay ngay. Phòng riêng đang thuê giá 3 triệu/tháng ở Bình Thạnh được nó trả lại, rồi nó xuống quận 9, tận chợ Long Phước, thuê 1 cái phòng y chang vậy như giá chỉ có 1 triệu trong một chung cư lớn. Hàng ngày, nó đón xe buýt số 88 lên quận 1, xe thả xuống chỗ sở thú, nó lội bộ mấy trăm mét nữa là tới công ty ở đường Tôn Đức Thắng. Nó nói con dậy sớm, đi làm trên xe buýt, nhìn xuống mọi người tranh nhau đi xe máy, kẹt xe khói bụi xịt vào mặt, mới thấy quyết định của mình là khôn ngoan, sao hồi xưa mình khờ thế. Rồi đi bộ mỗi buổi sáng khiến người nó cao lớn, lưng thẳng, đẹp đẽ…Quan trọng hơn là nó tiết kiệm được 2 triệu/tháng tiền nhà, và ở xa nên mọi cám dỗ đô thị không có trong trí óc nó nữa. Buổi tối đi làm về, nó nấu cơm ăn cho sạch sẽ, rồi tập gym trong chung cư, nghe nhạc, học ngoại ngữ, làm quen với bạn bè trong khu đó, dạy tiếng Anh cho một nhóm sinh viên cao đẳng Công thương gần nhà. Với quyết tâm cao độ, 1 tháng nó chỉ xài có 5 triệu, còn dư đúng 1000 USD cất vào tài khoản. Sau một năm, nó được 12,000 USD, đem qua gặp, nói Tony ơi, con sẽ khởi nghiệp với số tiền ban đầu này. Tony nói chuyện một hồi, thì thấy kỷ luật đã có, tính hào sảng phóng khoáng cũng có, street smart cũng đã có đủ, nên nói “ừa con làm đi”.

Nó mở một công ty chuyên về dịch vụ du lịch, dù lĩnh vực chuyên môn của nó là kiểm toán. Nó nói ý tưởng làm ngành này bắt đầu từ khi công ty nó nhận vô 4 sinh viên thực tập từ Mỹ. Ở nước ngoài, trước khi tốt nghiệp một số ngành, sinh viên phải có báo cáo thực tập. Nhưng để xin vô được Cocacola, Boeing, Microsoft, PWH, P&G…ở Mỹ để thực tập là rất khó, trong khi đó, tụi này qua các nước như Việt Nam, xin vào thực tập ở các công ty rất lớn, có niêm yết trên sàn chứng khoán…lại rất dễ dàng. Nên gần đây, phong trào sinh viên các ĐH lớn của Mỹ, Anh, Úc…sang Việt Nam thực tập rất rầm rộ. Chi phí ở New York chẳng hạn, một tháng sinh hoạt cũng mất hết mấy ngàn đô, trong khi đó đem qua Việt nam ở mấy tháng, chi phí cũng như vậy, mà lại có thêm được báo cáo nộp cho trường. Thế là thằng Bi lên mạng, vô các trường ĐH đó giới thiệu, vô mấy cái confession forum gì đó của sinh viên để giới thiệu PR. Khách hàng đầu tiên của nó là một nhóm sinh viên ĐH Utah, khoảng 20 đứa, thực tập về chứng khoán. Thế là nó đem 20 thằng này qua Việt Nam, thuê 2 cái villa ở quận 2 cho ở, rồi hàng này thuê xe đưa đón, thả nhóm này ở công ty chứng khoán A, thả nhóm kia ở ngân hàng B….chiều đón gom về. Sau đó là nhóm sinh viên thực tập về công nghệ, nó chở lên các nhà máy ở Bình Dương, nhóm về Nông nghiệp, nó chở lên Củ Chi, nhóm về du lịch, nó thả ở mấy khách sạn 5 sao trong trung tâm thành phố…



Việc thuê xe chở khách luôn là vấn đề rắc rối, lúc sớm lúc muộn, không chủ động. Nên nó quyết định vay tiền mua chiếc xe đầu tiên chở khách. Nó lo quá nên mới chạy qua xin ý kiến. Tony nói con cứ coi kỹ việc kinh doanh của mình, nếu thật sự tốt, có khả năng trả nợ thì cứ mạnh dạn vay mượn, sợ gì. Nó tính toán thấy OK, về quê mượn sổ đỏ vay tiền mua xe kinh doanh. Nó nói con ký hợp đồng vay tiền mà run muốn chết, có gì ảnh hưởng đến gia đình mình, may mà mẹ con cũng ủng hộ, vì thấy nó làm ăn chín chắn. Nó vay mua xe xong, giờ tích lũy mua thêm 1 chiếc như vậy nữa, chuyên làm internship tour cho sinh viên nước ngoài. Nó nói, thị trường internship tour này mênh mông, hàng triệu triệu sinh viên bao nhiêu nước, đứa nào chả có nhu cầu làm báo cáo tốt nghiệp, trong khi công ty Việt nam thì có nhu cầu tiếp thị ra thế giới bên ngoài. Nhiều xí nghiệp thủy sản sau khi cho nhóm sinh viên quốc tế thực tập xong, về có bao nhiêu đơn hàng mới, cũng do tụi cựu thực tập sinh giới thiệu. Nhiều resort, khách sạn ở Tp HCM sau khi cho các bạn thực tập xong, lượng khách tăng vọt do các bạn trẻ này cảm kích, giới thiệu với bạn bè…

Chuyện thằng Bi chỉ là một câu chuyện nhỏ để các bạn thấy là trong làm ăn, nếu không vay vốn thì không đón được các cơ hội lớn được. Doanh nghiệp nào tự hào tôi chả vay vốn gì của ai, thì thôi, sẽ dậm chân tại chỗ hoặc quy mô bé mãi, không lớn được. Trong làm ăn, cần phải có tài chính vững mạnh. Hùn nhau cũng được, vay ngân hàng hay từ người khác cũng được, miễn là mình nhắm là có thể trả lại. Việc trả lại, mình thực hiện dần dần, từ từ, từng tháng từng quý, cuối cùng cũng có được cơ nghiệp. Đừng sợ nợ. Sợ thì chẳng có gì.

“Công nợ trả dần, cháo nóng húp quanh”, người giàu có ngày xưa hay dạy con cháu như vậy. Bưng tô cháo trên tay, nóng quá sao húp cái rột được. Nên dùng muỗng vét xung quanh tô cháo, chỗ nguội nhất ăn trước, húp dần húp dần, rồi từ từ cũng hết tô cháo…

--------
Nguồn tonybuoisang
facebook.com/tonybuoisang

Không có gì là mãi mãi

Không có gì là mãi mãi



Có những kỉ niệm vui lẫn buồn về 1 sđt mà tui ko thể nào quên đc mặc dù tui đã cố gắng ko nhắc về và ko nhớ tới những điều đã từng theo tui suốt 2 năm...Đã từng khiến tui hạnh phúc...Đã từng là tất cả đối với tui...Nhưng bây giờ thì tui đã hiểu,đã thức tỉnh "Nothing Forever-Không gì là mãi mãi"...Thôi thì cứ sống thật với nhau...Sống thật với cuộc sống vốn dĩ rất khắc nghiệt và cay đắng này...Đừng hứa hẹn. Đừng hi vọng. Đừng trông mong. Đừng đợi chờ nữa...Tất cả chỉ còn lại con số 0...Chuyện gì đến nó sẽ đến...Cứ xem như "Người" mang niềm vui và hạnh phúc đến với tui rùi "Người" lại lạnh lùng và nhẫn tâm quay lưng ra đi...Như vậy "Người" đã hoàn thành xuất sắc vai diễn trong vở kịch mà "Số phận" đã viết ra cho tui. Cuộc sống mà : Có hạnh phúc thì fải có đau khổ,có niềm vui thì fải có nỗi buồn...Cuộc sống luôn tồn tại song song 2 trạng thái trái ngược nhau...Tui ko trách,ko buồn,ko oán hận "Người" nữa đâu "Người" ah! Cứ vui vẻ và bình an "Người" nhé !!!

Hãy sống như chưa hề được sống

Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng của bạn!

Nghĩ đến cái chết sẽ rất nhiều người sợ hãi. Vâng, chết thì ai mà không sợ chứ, tôi cũng đã từng như thế và hẳn người đang đọc bài này cũng từng một lần có chung nỗi sợ với tôi. Không ai muốn chết, kể cả những người muốn lên thiên đàng cũng không muốn chết để được đến đó. Tôi chắc chắn như vậy vì xưa nay chưa có trang viết nào ghi lại rằng ở đâu có một người muốn lên thiên đàng nên anh ta treo cổ…Tuy nhiên như Steve Jobs nói “ cái chết là đích đến của mọi người không ai có thể thoát khỏi nó và nó cần phải thế. Vì cái chết có lẽ là một sáng tạo tuyệt với nhất của cuộc sống, nó là tác nhân làm thay đổi cuộc sống. Nó xóa sạch cái cũ và mở đường cho cái mới”.

Nếu cái chết đã là đích đến của tất cả mọi người, là quy luật của tạo hóa thì cớ gì phải sợ, sao không sống như nay là ngày cuối cùng của bạn có phải cuộc sống sẽ có nhiều ý nghĩa và hữu ích hơn không! Nghĩ như thế bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng, bởi bạn đã trơ trụi rồi, bạn chút bỏ được tất cả áp lực, gánh nặng trước đó mang theo. Bạn chẳng còn gì phải xấu hổ cả. Bạn hoàn toàn thoát ra ngoài khuôn khổ bó hẹp hàng ngày để làm những việc mà bạn cho là quan trọng nhất đời mình, cho là vĩ đại. Bạn cần phải làm nó ngay tránh lan man với những gì vô bổ không cần thiết. Nếu nghĩ như thế, bạn sẽ làm được nhiều việc có ý nghĩa hơn, dành cho những người thân của bạn nhiều tình yêu thương hơn, quan tâm chăm sóc họ nhiều hơn và sẽ ngăn lại được những lời nói, những hành động làm tổn thương đến họ. Nếu nghĩ như thế, bạn trân trọng hơn những gì mà cuộc sống đã ban tặng cho bạn và bạn biết cần phải làm gì để tặng lại cho cuộc sống. Nếu nghĩ như thế, bạn sẽ sẻ chia nhiều hơn, bởi như người ta nói niềm vui sẽ được nhân đôi và nỗi buồn sẽ vơi đi một nửa khi ta sẻ chia nó với một người. Bạn cũng sẽ biết tha thứ cho những lỗi lầm của người khác vì bạn chỉ còn một ngày, thời gian đâu dành cho hận thù, giận dỗi nữa.

Khi chúng ta sinh ra, chúng ta là cái mới nhưng rồi chúng ta già đi và chết để những cái mới khác được sinh ra. Đó là sự thật đáng tin nhất, là quy luật của cuộc sống này. Vì vậy chúng ta chỉ có một quỹ thời gian nhất định để hoàn thành tất cả các mục tiêu của đời mình nên đừng phí phạm bằng cách sống cuộc đời của người khác, suy nghĩ và quan điểm sống của người khác. Cũng đừng phí phạm thời gian quý báu ấy để làm những việc vô nghĩa, hay sống tạm bợ không mục tiêu, không lý tưởng…Bạn là một cá nhân độc lập, có ước mơ, có lý tưởng và khát vọng của riêng bạn mà chỉ có bạn mới biết. Bạn có quyền lấy ai đó làm mục tiêu để hướng tới và vượt qua chứ không phải bạn phấn đấu để trở thành họ. Đó là một sự sao chép đáng xấu hổ dù bạn có đạt được điều đó đi chăng nữa. Hãy hành động theo những gì trái tim và trực giác bạn mách bảo chứ không phải những rung động từ tư tưởng bên ngoài, bởi ai cũng chỉ sống có một lần. Khi đã chết rồi dù bạn có muốn cũng không thể làm những gì mà khi sống trái tim bạn mách bảo, dẫu rằng người ta vẫn nói có một thế giới nào đó bên kia nhưng có ai từ đó trở về để nói với chúng ta rằng ở đó ra sao đâu!

Lời cuối, chúc cả nhà thật vui và hãy sống như nay là ngày cuối cùng!

BẠN LÀ NGƯỜI THẾ NÀO ?

Đứng vững trên những gì mà bạn tin tưởng, bất chấp mọi sự chống đối và mọi sức ép đang cố xé tan sức chịu đựng của bạn…điều đó chứng tỏ: bạn là người CAN ĐẢM.

Quá khứ
Nụ cười luôn tươi nở trên gương mặt bạn vì bạn luôn muốn làm cho người khác được vui trong khi chính bạn đang có nỗi buồn riêng trong tâm hồn…điều đó chứng tỏ: bạn là người MẠNH MẼ

Biết đơn giản hoá vấn đề, làm theo những điều trái tim mình mách bảo và bạn biết rõ là đúng…điều đó chứng tỏ: bạn là người QUYẾT ĐOÁN.


Biết làm nhiều hơn những gì mình đang mong ước để cuộc sống người khác được trở nên dễ chịu hơn mà bản thân không thốt ra một lời kêu ca, phàn nàn hay kể công lao…điều đó chứng tỏ: bạn là người biết YÊU THƯƠNG.

Biết giúp đỡ một người bạn với tất cả khả năng của mình khi cần thiết, không hề tính toán thời gian và sức lực phải bỏ ra…điều đó chứng tỏ: bạn là người TRUNG THÀNH.

Biết trao đi nhiều hơn những gì bạn có và không trông đợi được nhận lại…điều đó chứng tỏ bạn là người KHÔNG VỊ KỶ.

Biết ngẩng cao đầu và khát khao vươn đến những điều tốt nhất trong khả năng mình có thể, khi bạn luôn biết đối mặt với mỗi khó khăn của cuộc sống bằng niềm tin rằng thời gian sẽ mang đến điều tốt đẹp hơn cho bạn vào ngày mai và không bao giờ từ bỏ mục đích sống của mình, điều đó chứng tỏ: bạn là người TỰ TIN.

TRIẾT LÝ VỀ CÁI CHẾT

TRIẾT LÝ VỀ CÁI CHẾT

Cái chết chưa từng tồn tại.

Bạn đã được sống trước khi cất tiếng khóc chào đời và sẽ tiếp tục sống ngay cả sau khi tim ngừng đập. 




Bạn sẽ mãi bất tử bởi cái chết không tồn tại trên đời. Bạn sẽ mãi sống cho đến khi núi mòn, biển cạn và những vì sao trên bầu trời không còn tỏa sáng nữa. Cuộc sống như một vòng tuần hoàn không có kết thúc mà chỉ có những ranh giới nơi chúng ta chuyển từ thế giới này sang thế giới khác, một thế giới đầy bí ẩn mà không ai có thể biết trước được điều gì. Cái chết chỉ là một ảo giác mãi đeo đẳng trong tâm trí chúng ta mà thôi.

Dù bạn dùng bất cứ cách nào đế gọi tên cho "cái chết” thì khi điều đó đến, cũng là lúc bạn đưa ý thức ra khỏi chính thân xác của mình, và bạn sẽ trở về với cõi tinh thần nơi mà bạn đã từ đó bước ra. Nó cũng giống như việc bạn đang trớ vé nha

Cái chết chưa từng tồn tại vã sẽ không tồn tại

Còn tại sao ư?

Tôi cảm nhận và biết như vậy như thể tôi đã có mặt trên đời từ lâu lắm rồi."

GIÁ TRỊ CỦA THỬ THÁCH

GIÁ TRỊ CỦA THỬ THÁCH

Bất cứ ai cũng muốn sống bằng niềm đam mê thật sự và mong rằng những ước mơ của mình sẽ thành hiện thực. Nhưng cuộc sống không bao giờ bằng phẳng mà luôn có khúc khuỷu, gập ghềnh. Bạn thường cảm thấy mình yếu đuối trước những biến cố lớn. Vậy bạn phải làm gì để đối mặt và vượt qua những khó khăn này? 



Một điều chắc chắn là bạn không thể phủ nhận những khó khăn hay đau khổ mà phải đối mặt với nó vì đó là một phần của cuộc sống. Góc trái tim khám phá ra một điều thú vị là những người hạnh phúc luôn dám đối mặt với những tình cảnh đau thương bất hạnh.

Với sự tự tin, họ vượt qua những biến cố của đời mình bằng thái độ trầm tĩnh và bản lĩnh Ban đầu, họ cũng chìm đắm trong cầm giác đau buồn như bao người khác. Họ lắng nghe con tim mình thổn thức, nghe lý trí thét gào. Nhưng họ không phủ nhận hay trốn chạy khỏi nổi đau như nhiều người chúng ta thường làm để phớt lờ hiện tại mà sống tiếp. Thay vì vậy, họ sống đến tận cùng của nỗi đau, để rồi khi tĩnh tâm trở lại, họ suy nghĩ về những điều đã xảy ra, xét đoán chúng và tìm cách hành động đúng đắn nhất. Họ thường nghe theo tiếng nói của trái tim chứ không theo ước muốn của người khác. Điều này tiếp thêm sức mạnh giúp họ vượt qua nghịch cảnh và chừa lành vết thương để tiếp tục cuộc sống.

Họ cảm ơn những khó khăn thử thách đó và luôn rút kinh nghiệm từ sự việc đã xảy ra. Ngay cả trong những tình huống đau buồn nhất, họ vần tìm được những hạt mầm của sự trưởng thành và nâng cao tầm hiểu biết.

Thực tế, càng trải qua nhiều khó khăn, mất mát, bạn càng vừng vàng và trưởng thành hơn. Nếu không tôi luyện mình trong khó khăn, bạn sẽ dẻ dàng gục ngã khi gặp thất bại trong cuộc sống. Sự tôi luyện giúp bạn trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn, bạn sẽ làm chủ được bản thân ngay trong những hoàn cảnh đau lòng nhất. Nhờ vậy, bạn sẽ không bị "giam cầm" trong nỗi buồn và sự mất mát.

Lời từ chối tình yêu

Lời từ chối tình yêu gây sốt của cậu bé 11 tuổi

Người gửi bức thư là cô bé Jade, 11 tuổi và người nhận là cậu bạn học cùng lớp tiểu học. Bức thư tình trẻ con chỉ có duy nhất một câu hỏi: “Bạn có thích mình không?”, kèm theo 2 lựa chọn rõ ràng: có và không.

Lời từ chối tình yêu

Tuy nhiên, câu trả lời của cậu bé lại khá… phức tạp. “Mình không biết. Mình cũng không hiểu được chính mình nữa. Hơn nữa, mình đang phải chịu nhiều áp lực ở nhà nên mình không thể trả lời được.
Tái bút: Người ta không hiểu nổi mình cho tới khi 18 tuổi”.

Bức thư được một người bạn của bố mẹ cậu bé đăng tải trên trang Reddit và thu hút nhiều sự chú ý. Câu trả lời già trước tuổi của cậu được nhiều người khen là chín chắn và nghiêm túc.

Những lời khuyên quý giá của các tỷ phú nổi tiếng

Những lời khuyên quý giá của các tỷ phú nổi tiếng

1. Warren Buffett, nhà đầu tư, CEO Berkshire Hathaway, về tiền: "Nguyên tắc đầu tiên: đừng bao giờ đánh mất tiền. Nguyên tắc thứ hai: đừng bao giờ quên nguyên tắc đầu tiên".



2. Steve Jobs, CEO - đồng sáng lập Apple, về động lực: "Hãy luôn khát khao, hãy luôn khờ dại".

3. Bill Gates, đồng sáng lập Microsoft, về tình bạn: “Hãy tử tế với những gã nghiện máy tính, biết đâu sau này bạn sẽ làm việc cho ai đó trong số họ”

4. Henry Ford, nhà sáng lập Ford Motor Company, về tiết kiệm: "Tôi nghĩ hầu hết những lời khuyên tiết kiệm cho giới trẻ là sai lầm. Tôi chẳng bao giờ tiết kiệm xu nào cho đến khi 40 tuổi. Thay vào đó, tôi đầu tư cho chính mình, học hành, làm chủ các kỹ năng và chuẩn bị. Những người bỏ vài đô la vào ngân hàng mỗi tuần sẽ làm tốt hơn nhiều nếu bỏ nó vào chính họ".

5. Mark Zuckerberg, CEO - đồng sáng lập Facebook, về nguy cơ: "Rủi ro lớn nhất là chẳng đối mặt với rủi ro nào. Trong một thế giới đang thay đổi rất nhanh, chiến lược mà chắc chắn sẽ thất bại chính là tránh xa các rủi ro".

6. Andrew Carnegie, tỷ phú - nhà sáng lập Carnegie Steel Company, về đầu tư: "Cách để trở nên giàu có là đặt hết trứng của bạn vào một rổ và rồi canh chừng chiếc rổ đó".

7. Oprah Winfrey, dẫn chương trình, diễn viên, nhà đầu tư, về niềm tin: "Bạn trở thành điều mà bạn tin tưởng. Bạn đang ở đâu hôm nay trong cuộc đời mình là dựa trên tất cả những gì bạn đã từng tin".

8. Thomas Edison, nhà phát minh, về thành công: "Hãy cho tôi thấy một người hoàn toàn hài lòng với bản thân và tôi sẽ cho bạn thấy một thất bại".

9. Jeff Bezos, CEO, nhà sáng lập Amazon Inc., về tương lai: "Nếu bạn nghĩ đến kế hoạch dài hạn và sau đó bạn có thể thực sự đưa ra những quyết định tốt trong đời mà sẽ không phải hối hận về sau".

10. J.P Morgan, nhà ngân hàng - đầu tư - tài chính, về động lực: "Một người đàn ông luôn có lý do để làm mọi việc: lý do tốt và lý do thực sự".

11. Elon Musk, nhà sáng lập Paypal - Tesla Motors - SpaceX, về cuộc sống: "Tôi nghĩ lời khuyên tốt nhất và duy nhất là: luôn nghĩ về việc làm thế nào để thực hiện mọi thứ tốt hơn và hãy tự vấn chính mình".

12. Sam Walton, nhà sáng lập Wal-mart, về khách hàng: “Chỉ có duy nhất một ông chủ, đó là khách hàng. Anh ta có thể sa thải bất cứ ai, từ chủ tịch tới nhân viên, bằng cách tiêu tiền ở nơi khác”.

13. John Rockefeller, tỷ phú dầu mỏ - sáng lập Standard Oil Company, về cơ hội: "Hãy cố biến mọi thảm họa thành cơ hội".

8 điều giúp bạn không hối tiếc khi bước qua tuổi 30

 8 điều giúp bạn không hối tiếc khi bước qua tuổi 30

1.      Dừng việc tiêu tốn thời gian cho những người không đối xử tốt với bạn và thay vào đó là dành nhiều thời gian hơn cho những người thân yêu.



2.      Đừng chỉ làm việc. Hãy tạo ra những kỷ niệm. Càng lớn tuổi, bạn càng khó để tạo ra những mối quan hệ có ý nghĩa.

3.      Trong khi có một điều chắc chắn khó khăn hơn để bắt đầu một doanh nghiệp hoặc chuyển sang một ngành khác khi bạn 35 thay vì 25, nó không phải là điều không thể và có thể là một lựa chọn đúng đắn.

4.      Bạn không thể lường trước được cuộc sống trong 5 năm tới. Nó sẽ không phát triển như bạn mong đợi. Vì vậy hãy dừng việc lo lắng, dừng việc bạn lập kế hoạch xa về phía trước, dừng việc ám ảnh về những gì đang xảy ra bởi vì nó sẽ thay đổi theo bất kỳ cách nào và vượt quá sự kiểm soát về chỉ dẫn của cuộc sống bạn. Thay vào đó, hãy để việc suy nghĩ về tương lai trở nên lành mạnh bằng việc có những mục tiêu cho bản thân và gia đình của bạn, nhưng không căng thẳng tới từng chi tiết cụ thể.

5.      Bạn không có thời gian. Bạn không có tiền. Bạn cần phải hoàn thiện sự nghiệp của bạn đầu tiên. Chúng sẽ theo bạn đến hết cuộc đời. Và những đứa trẻ cũng là điều tuyệt vời. Chúng làm bạn trở nên tốt hơn bằng tất cả mọi cách. Chúng đẩy bạn đến những giới hạn của chính mình, khiến bạn hạnh phúc. Vì vậy đừng trì hoãn việc có con.

6.      Hãy khỏe mạnh. Đó là ưu tiên đầu tiên. Không nên để vào độ tuổi 30 của bạn trở nên chậm chạp và mệt mỏi.

7.      Phần lớn mọi người dùng tuổi 20 để làm việc chi trả những khoản nợ đi học, đầu tư cho sở thích cá nhân và cũng bắt đầu nghĩ đến tiết kiệm. Nhưng nếu bạn đã sang 30, bạn cần nghĩ về việc tiết kiệm một cách nghiêm túc hơn để chuẩn bị cho tương lai, tuổi nghỉ hưu của mình.

8.      Không ở trong độ tuổi 20 không có nghĩa là bạn cần phải dừng việc có những niềm vui.

13 ĐIỀU NÊN ĐỌC

13 ĐIỀU NÊN ĐỌC TRONG CUỘC ĐỜI

1. Đàn bà cần TÌNH YÊU của người đàn ông và trao cho họ SEX.
Đàn ông cần SEX và vì thế họ phải trao cho đàn bà TÌNH YÊU.



2. Đàn bà chứng minh bản thân bằng cách chăm sóc gia đình và người chồng.
Đàn ông chứng minh bản thân bằng cách chăm sóc chính mình.

3. Đàn bà sinh ra là CON NGƯỜI, chính vì có đàn ông họ mới trở thành ĐÀN BÀ
Đàn ông sinh ra là ĐÀN ÔNG, chính vì có đàn bà họ mới trở thành CON NGƯỜI.

4. Muốn biết phải nói gì thì hãy hỏi đàn bà.
Muốn biết phải làm gì thì hãy hỏi đàn ông.

5. Đàn ông sẽ không bao giờ tin là có những người đàn bà thành công vì họ sử dụng đầu óc. Đàn ông luôn nghĩ đàn bà chỉ có thể đạt đén thành công khi đánh đổi thể xác hoặc ăn may. Nếu cả 2 đều không phải thi chứng tỏ đấy là “1 người đàn bà mặc quần”.

6. Đàn bà giữ đàn ông bằng cách chung thủy.
Đàn ông giữ đàn bà bằng cách nói dối.

7. Khi người đàn bà hiểu được 1 người đàn ông, chính là khi họ hiểu được tất cả những người đàn ông khác.
Khi đàn ông hiểu được hết những người đàn bà, đó vẫn là lúc họ chưa hiểu được 1 ai trong số họ hết.

8. Người đàn bà có thể làm mọi cách để thay đổi người đàn ông của họ, nhưng khi anh ta thay đổi thì đàn bà lại không thích anh ta nữa.

9. Những thằng đàn ông khoe khoang chiến tích là những thằng không biết làm tình.
Những thằng biết làm tình không có thời gian để khoe khoang.

10. Đàn ông kết hôn khi họ quá mệt mỏi trên con đường chinh phục.
Đàn bà kết hôn vì họ tò mò.
Cuối cùng thì cả 2 đều thất vọng.

11. Chỉ có 1 điểm mà đàn ông và đàn bà giống nhau là : “Không bao giờ tin đươc đàn bà”.

12. Đàn bà nhìn thấy những gì họ muốn.
Đàn ông muốn những gì họ thấy.

13. Đàn bà yêu những thứ đơn giản nhất trên thế giới này. Ví dụ điển hình là đàn ông.

3 THỨ KHÔNG THỂ THIẾU TRONG CUỘC ĐỜI MỖI NGƯỜI


3 THỨ KHÔNG THỂ THIẾU TRONG CUỘC ĐỜI MỖI NGƯỜI

1. NIỀM TIN
Con chim đậu trên cành không bao giờ sợ cành gãy bất chợt. Bởi niềm tin của nó không đặt vào cành cây nhỏ bé đó, mà đặt vào đôi cánh của chính mình.
Hãy bỏ qua tất cả những lý luận, chỉ trích trên đời, hãy tin tưởng vào chính mình để tạo sức mạnh thực hiện mục tiêu trong cuộc sống.



2. NỤ CƯỜI
Có câu: “Không ai giận một người đang cười”
Hãy tập mỉm cười, trở về với niềm vui, và lan tỏa ra xung quanh. Nụ cười luôn giúp bạn vượt qua khó khăn một cách dễ dàng hơn.

3. HÀNH ĐỘNG
Hãy hiểu rõ điều mình muốn, và những gì mình cần làm. Hãy làm hết sức và vui vẻ đón nhận kết quả. Chừng nào còn sống, bạn luôn có thể làm lại từ đầu.

***Luôn nhớ rằng:
Không ai có thể quay ngược lại để thay đổi sự khởi đầu. Nhưng bất kì ai cũng có thể thay đổi ngày hôm nay, để có một ngày mai khác đi, và để có một kết thúc tốt đẹp hơn. Hãy giữ cho mình 3 điều trên như 3 điều không thể thiếu của cuộc sống nhé!

Những câu nói của chị em làm các chàng khó sử

Hẳn bạn còn nhớ gương mặt không vui vẻ, khó chịu, bế tắc của người yêu khi nghe những câu nói này chứ? Vậy đừng lặp lại một lần thứ hai trước mặt anh ấy nhé.



1. "Em không biết, anh muốn làm gì thì làm!"

Câu nói này chàng sẽ hiểu là bạn không quan tâm và phó mặc toàn bộ trách nhiệm cho chàng khi đưa ra các kế hoạch. Chắc chắn trong đầu bạn đã hình dung ít nhiều về dự định cho hai người hoặc những nơi bạn muốn đi, việc bạn muốn làm... Hãy tiết lộ cho chàng biết, thay vì đẩy anh ấy vào thế bí khi nói ra như vậy.

2. "Em béo lắm phải không? Anh có thấy em đã tăng cân?"

Câu nói này sẽ khiến người yêu bạn rơi vào tình huống không biết trả lời thế nào cho vừa lòng bạn. Nếu nói "Không, anh thấy em có béo lắm đâu", các chàng sẽ bị quy kết tội nói dối, nếu trả lời "Ừ, em phải tăng mấy cân ấy", chàng sẽ còn đau đầu hơn bởi lời trách móc "Anh chê em phải không?".

3. "Hãy nói cho em biết sự thật..."

Nếu bạn muốn hỏi chàng chuyện gì đó khiến mình khúc mắc trong lòng, chỉ cần hỏi một cách thẳng thắn. Tâm lý các chàng rất ghét việc rào trước đón sau, nói vòng vo hay chưa biết đầu đuôi thế nào đã chụp mũ họ nói dối bằng câu cần biết sự thật.

4. "Chúng ta cần nói chuyện"

Chàng là bạn trai bạn, tất nhiên hai người có thể trò chuyện với nhau thoải mái bất cứ lúc nào. Vậy nên câu nói "Chúng ta cần nói chuyện" sẽ khiến bạn trai bạn hoảng sợ, lo lắng, thậm chí đứng ngồi không yên vì nghĩ mình đã làm điều gì có lỗi hay sắp có chuyện tày đình xảy ra giữa hai người.

5. "Anh đã đi đâu đêm qua?"

Sau khi nghe câu nói này, ngay lập tức chàng sẽ rơi vào thế "phòng ngự" bởi nhận thấy việc mình qua đêm ở nơi khác như có biến vậy. Họ sẽ nghĩ ra đủ thứ lý do để nói dối, để giảm nhẹ "tội" của mình.

6. "Người yêu cũ muốn rủ em đi ăn tối"

Bất cứ câu nói nào bắt đầu bằng "người yêu cũ của em" đều khiến người yêu hiện tại của bạn buồn lòng, thậm chí ghen tuông. Nếu bạn quá thành thật chuyện người cũ với người mới là bạn đang châm ngòi chiến tranh cho tình yêu của mình rồi.

7. "Hãy chứng minh cho em tình yêu của anh"

Tình yêu không phải là thứ có thể đem ra so sánh hay chứng minh. Tương tự như việc không nên so bì ai yêu nhiều hơn ai, bạn cũng không bao giờ nên bắt chàng chứng minh tình yêu của anh ấy. Nói điều này với bạn trai của bạn, anh ấy sẽ có cảm giác đang bị bạn coi thường, thiếu tin tưởng.

8. "Tại sao anh không đăng bất kì ảnh nào của em lên blog cá nhân?"

Là con gái, khi có người yêu, bạn sẽ muốn cả thế giới biết bạn đang hạnh phúc như thế nào và người mang lại hạnh phúc cho bạn là ai. Đổi lại, các chàng trai lại không thích công khai những chuyện yêu đương riêng tư. Nên việc chia sẻ ảnh bạn gái trên trang cá nhân không phải sở thích của họ. Đừng bắt bẻ họ chỉ vì đó là thói quen cá nhân.

9. "Hãy kể cho em nghe về bạn gái cũ của anh"

Đôi khi vì tò mò, bạn muốn biết chút ít về người đã từng khiến trái tim chàng trai của bạn rung rinh. Nhưng với các chàng, câu nói này chính là một cái bẫy. Họ sợ mình sẽ bị mắc bẫy vào việc điều tra, thăm dò thông tin và những ghen tuông vô cớ của bạn khi đặt ra câu hỏi ấy.

10. "Em rất hạnh phúc kể từ khi có anh"

Có vẻ như đó là một câu nói ngọt ngào, dễ làm tan chảy trái tim các chàng, nhưng nó chỉ là vế đầu thôi, còn vế sâu lại vô tình đặt áp lực nặng nề lên người yêu bạn. Anh ấy không muốn tình yêu của mình trở thành điều duy nhất mang lại hạnh phúc nhất trong cuộc sống của bạn. Điều đó khiến chàng cảm giác mình luôn phải gồng lên để làm bạn vui cười, không được phép mắc bất cứ sai lầm nào, mà đó gần như là nhiệm vụ bất khả thi.

11. "Bố em muốn nói chuyện với anh"

Tương tự như câu "Chúng ta cần nói chuyện", câu nói này tưởng như bình thường nhưng lại "hại não" người yêu bạn ghê gớm. Họ muốn nghe trực tiếp chuyện muốn nói thay vì một thông báo "đau tim" như vậy.

12. "Em đã từng lên giường với..."

Không phải lúc nào thành thật cũng tốt, và trường hợp này là một ví dụ điển hình. Không chàng trai nào có thể vui vẻ khi biết bạn gái mình từng lên giường với nhiều người đàn ông khác.

13. "Cô gái đó quá là xấu xí/béo ú/ngu ngốc"

Soi mói, chê bai người khác trước mặt anh ấy chỉ làm mất điểm của bạn trong mắt đối phương. Tất nhiên, bạn không cần khen ngợi tất cả mọi người xung quanh mình, nhưng bạn không có quyền phán xét, xúc phạm họ và làm chàng của bạn thêm đau đầu vì những lời nhận xét về người khác.

14. "Em không thích bạn anh"

Trừ khi bạn bè chàng thực sự có vấn đề, dễ khiến người yêu bạn "xấu" theo nếu tiếp tục duy trì mối quan hệ thân mật, còn không, bạn không nên nói thật suy nghĩ của mình như vậy. Không những thế, với các chàng, bạn bè luôn giữ một vị trí quan trọng. Họ thích được người yêu ủng hộ các mối quan hệ bạn bè của mình thay vì chỉ trích.

15. "Mối quan hệ của chúng ta rồi sẽ đi đến đâu? Em cần biết ngay lúc này..."

Khi một chàng trai nghe câu nói này, họ chỉ nghĩ đây chính là "tối hậu thư" và nó vẽ ra viễn cảnh tương lai đầy tăm tối, mất tự do, bị "lép vế"... Nếu bạn cần một kế hoạch rõ ràng cho tình yêu trong tương lai, hãy chia sẻ với chàng chứ đừng nặng lời như trên.

16. "Tại sao anh vẫn chưa cưới em?"

Người đàn ông muốn lấy bạn làm vợ sẽ cầu hôn bạn trước khi bạn đặt ra câu hỏi này. Trái lại, nếu anh ấy vẫn lừng khừng, yêu để đấy thì thật lòng, chàng chỉ muốn đến thế mà thôi. Câu nói của bạn khó mà thay đổi được thực tại, thậm chí nó còn dẫn đến hậu quả xấu là chàng muốn "chuồn" khỏi mối quan hệ với bạn ngay lập tức.

17. "Đi mua sắm đi anh!"

Thật lòng, các chàng trai rất sợ phải đi mua sắm với phụ nữ. Họ sợ phải chờ đợi, sợ "đốt" hết một ngày dài vào việc mà họ không mấy hứng thú này.

18. "Anh sẽ níu kéo nếu em chia tay chứ?"

Trước khi đặt ra câu hỏi này, hãy hỏi xem động cơ khiến bạn phải đặt ra chuyện chia tay khi hai người đang yêu là gì? Có phải bạn bất an về tình yêu của chàng, vì anh ấy vô tâm và bạn cần một sự đảm bảo? Thay vì "đe dọa" chàng bằng một lời dọa dẫm chia tay, hãy tâm sự thật với chàng cảm xúc ngổn ngang trong lòng bạn, bạn sẽ nhận được nhiều điều mong muốn hơn là chạm đến chuyện chia tay.

7 CÂU NÓI MANG LẠI NGHỊ LỰC CHO BẤT KÌ AI

7 CÂU NÓI MANG LẠI NGHỊ LỰC CHO BẤT KÌ AI

1. Không quan trọng quá khứ bạn khắc nghiệt thế nào, bạn luôn luôn có thể bắt đầu lại.

2. Đôi lúc bạn đối mặt với khó khăn không phải vì bạn làm điều gì đó sai mà bởi vì bạn đang đi đúng hướng

3. Những điều tốt đẹp đến với ai tin tưởng, những điều tốt hơn đến với ai kiên nhẫn và… những điều tốt nhất chỉ đến với người không bỏ cuộc



4. Cuộc hành trình ngàn dặm …phải bắt đầu từ những bước đầu tiên

5. Đừng mơ trong cuộc sống…mà hãy sống cho giấc mơ.

6. Cuộc sống không có nghĩa là dễ dàng. Nó luôn luôn biến động
Đôi lúc hạnh phúc, có lúc lại khổ đau…
Nhưng với tất cả những bước THĂNG TRẦM” trong cuộc sống, bạn lại học được những bài học làm cho bạn MẠNH MẼ LÊN

7. Khi cuộc sống đặt bạn vào tình thế khó khăn…
Đừng bao giờ nói Tại sao lại là tôi..?”
Mà hãy nói Tôi sẽ cố gắng …!”

Trong cuộc đời, chúng ta phải học rất nhiều điều:
- Học quên 1 ai đó đã từng quen…
- Học cách kiềm chế không xem những SMS quan tâm trước kia đã từng có
- Học cách vui vẻ khi đứng trước một người đã từng rất vui.
- Học cách cứng rắn để quên một người đã từng giúp ta cứng rắn
- Học cách không đau lòng khi nhắc đến tên một ai đó đã từng yêu
Và học cách dối lòng mỉm cười để cảm thấy dễ chịu…

Nguồn sưu tập

Bài học lớn từ những kẻ ta ghét cay ghét đắng

Con người ta sinh ra không phải để ghét người khác, thế nhưng cuộc đời thì không hề đơn giản, và rồi ai trong chúng ta sẽ có lúc nhận ra mình ghét ai đó, thậm chí là thù địch. Đó cũng là một trải nghiệm để chúng ta học được nhiều điều, để sinh tồn, để vượt qua và để trưởng thành. Thực lòng mà nói những kẻ ta ghét không phải hoàn toàn xấu, và họ lại còn dạy ta khá nhiều điều vô cùng giá trị nữa.

1- Tôn trọng người khác

Bài học hay nhất bạn học được từ những "kẻ thù" của mình là sự tôn trọng với người khác. Bởi vì, họ không tôn trọng bạn, và họ luôn đối xử tệ hại với bạn. Điều đó quả thực khó chịu, và bạn cũng muốn đối xử với họ y như cách họ đối xử với bạn; "anh không tôn trọng tôi thì sao tôi phải tôn trọng anh?". Nhưng như thế nghĩa là bạn đã bị ảnh hưởng bởi họ, bị họ kéo theo. Bạn muốn như thế chứ?

Thay vì trả đũa với thái độ sao chép lại từ những kẻ mình ghét, bạn hãy tôn trọng họ. Sự tôn trọng không có nghĩa là bạn phải thích họ. Tỏ ra tôn trọng đối phương chứng tỏ rằng bạn là một người tử tế và nếu may mắn thì người kia cũng sẽ dần tôn trọng bạn.




Hãy mỉm cười với kẻ thù, vì đó là cách đối phó lợi hại nhất đấy!

2- Nhìn nhận một cách cởi mở

Có nhiều người không ưa chúng ta vì họ không thể chấp nhận được điều gì đó ở chúng ta. Bạn có thể bị ghét vì bạn tự nhiên thu hút được nhiều chàng trai mà chẳng phải làm gì, hoặc bạn hóa ra lại có chuyên môn giỏi hơn một người đã làm việc lâu năm hơn, hay đơn giản là bạn có quan điểm sống khác họ. Sự khác biệt là giữa người với người là rất tự nhiên và thế giới này cần sự khác biệt đó. Từ phía bạn, thay vì thù ghét họ, hãy suy nghĩ cởi mở và chấp nhận sự khác biệt của họ.


3- Bình tĩnh suy xét

Điều khó chịu nhất là những kẻ bạn ghét lại rất hay kiếm chuyện để thử thách lòng kiên nhẫn của bạn. Họ hầu như không đồng ý với bất cứ điều gì bạn nói hay làm. Bạn luôn phát điên khi có họ xung quanh, hoặc là bạn phải học cách để suy nghĩ bình tĩnh hơn. Những kẻ đáng ghét này dạy bạn giá trị của việc hít sâu và nghĩ kỹ về những gì bạn nói. Dù sao đi nữa, bạn đâu có muốn trở thành giống như họ phải không nào?

4- Thay đổi để không trở thành mẫu người bạn ghét

Đôi khi những kẻ ta thù ghét lại chính là hình ảnh phản chiếu của chính chúng ta. Bạn bắt đầu phàn nàn về họ để rồi nhận ra là bạn cũng có những điểm tệ hại tương tự. Đối với nhiều người, đó là sự thức tỉnh để thay đổi. Bằng cách mổ xẻ về những kẻ thù của mình, bạn nhìn thấy những điều chưa tốt của mình và tìm cách chấn chỉnh. Nhờ có họ, bạn có thể trở thành một người tốt hơn, chỉ đơn giản là vì bạn không muốn trở thành loại người như vậy. Đôi khi, hãy cảm ơn kẻ thù của bạn vì món quà tuyệt vời đó.

5- Biết cách tranh luận có mục đích

Với nhiều người trong chúng ta, tranh cãi không có gì là tốt đeẹp cả, bạn nói đủ thứ trên đời nhưng không thực sự nói điều cần nói và cũng không lắng nghe đối phương nói. Hãy mường tượng lại cuộc tranh cãi gần nhất của bạn với kẻ bạn ghét, bạn có nhớ họ đã nói gì và cách bạn phản ứng với họ ra sao? Nhớ lại một cuộc tranh cãi với cái người khó ưa đó chẳng có gì vui cả, nhưng bạn sẽ nhận ra rằng mình rất mất thời gian và mệt mỏi vì kiểu tranh luận chỉ để chiến đấu chứ không đem lại được lợi ích gì. Dù sao thì nếu bạn vẫn phải tranh cãi với người đó, thì tức là công việc hay cuộc sống của bạn vẫn phải liên quan với họ và mục đích ở đây là để đạt tới một thoả thuận chung cho hai bên chứ không phải “chiến” nhau xem ai dữ dằn hơn ai.

6- Không phán xét

Vì sao kẻ thù của bạn không ưa bạn? Họ có thực sự hiểu bạn không? Nhiều người đánh giá một người và quyết định ghét người đó mà chẳng cần thời gian để tìm hiểu về người đó. Những kẻ bạn ghét dạy bạn cách tìm hiểu về người khác trước khi đánh giá họ. Bạn có thể bỏ lỡ một mối quan hệ tốt đẹp khi bạn quyết định ghét người ta từ cái nhìn đầu tiên. Hãy tìm hiểu kẻ thù của mình để hiểu vì sao anh ta hay cô ta xử sự như vậy, thường thì mọi người đều có lý do để cư xử theo một cách nào đó, nhưng nếu tìm hiểu xong mà bạn vẫn không thể ưa được người ấy thì biết mình biết người cũng tốt thôi mà.

Bạn có sống tốt đến mấy thì cũng sẽ có người ghét bạn thôi, chuyện đó quá là điều bình thường luôn!

7- Phải luôn mạnh mẽ

Đời không là mơ, và nghịch cảnh thì luôn tồn tại. Hãy tin tôi đi, dù bạn có tử tế đáng yêu như thiên thần thì không phải ai cũng thích bạn đâu, thậm chí sẽ luôn có ai đó ghét bạn cay đắng. Bài học ở đây là bạn phải luôn mạnh mẽ. Những kẻ đáng ghét giúp bạn luôn rèn luyện bản lĩnh của mình, căng não để đối phó và củng cố tinh thần để chiến thắng. Dù gặp họ chẳng vui chút nào nhưng nhờ họ mà bạn trở thành con người kiên cường và bản lĩnh hơn nhiều đấy.

Chẳng ai trong chúng ta muốn bị ghét hay muốn kết nạp những “kẻ thù” vào cuộc sống của mình. Nhưng xét cho cùng thì những kẻ bạn ghét đó lại chính là những người dạy bạn những bài học đáng giá và khó học nhất trong đời. Và còn có một câu nói rất thú vị về họ: “Bạn bè có thể quên ta, nhưng kẻ thù thì không bao giờ!”

Bạn đã từng học hỏi được điều gì từ những mối quan hệ đáng ghét này chưa?


Lý do yêu một ai đó là gì ?

Lý do yêu một ai đó là gì ??

Một cô gái hỏi bạn trai của mình :

-Tại sao anh yêu em?
-Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lí do chứ! - chàng trai trả lời.
-Không có lí do gì tức là anh không yêu em.
-Em không thể suy diễn như thế được.
-Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lí do anh ta yêu cô ấy.
-Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì
em lạc quan. Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.

Cô gái cảm thấy rất hài lòng.


Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cơ vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng . Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình.

"Chào em yêu :

Anh yêu em vì em xinh đẹp . Thế thì với vết sẹo trên măt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu . Vậy thì anh không thể yêu em
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn . Đây không phải lí do giúp anh có thể yêu em.

Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn.

Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều. Anh không nên yêu em nữa.

Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em . Em có cần lí do nào nữa không em yêu.

Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lí do nào nữa . Còn các bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lí do đâu bạn ạ.

Vậy lý do yêu một người một ai đó là gì ?? Bạn nghĩ thế nào ?

Đừng nhận lời yêu vì cô đơn

Đừng nhận lời yêu vì cô đơn'
Đang mơ màng ngủ, chuông điện thoại di động đổ dồn. Theo thói quen, em chụp lấy cái điện thoại, nhìn ngấu nghiến màn hình. Một số lạ tiếp thị chăm sóc da. Em trả lời ậm ừ, tắt máy, đặt điện thoại xuống mà lòng buồn tênh.
Em thèm lắm cảm giác mỗi sáng mai thức dậy, có ai đó nhắn một cái tin nhỏ chúc ngày mới tốt lành. Hay những đêm dài sâu hun hút, khi ngủ gà gật bên máy tính, có ai đó nhắc nhở: “Ngủ sớm đi em”. Dường như đã rất lâu, em không nhận được những lời hỏi han, quan tâm của anh. Người mà từng một thủa, em tưởng là mối tình đầu và cũng là tình cuối của em.



Đừng nhận lời yêu vì cô đơn....
Ở tuổi 29, không còn trẻ để đón nhận những tình yêu vồ vập, vội vã, lãng mạn như ngày đôi mươi. Em chờ đợi một bờ vai vững chãi, một người đàn ông đủ điềm tĩnh để bên em những khi em cô đơn, trống vắng, khi em quay quắt trong những mớ bòng bong rắc rối của cuộc đời. Và em đã gặp anh vào một ngày em đang thấy trống trải, cô đơn và buồn nhất.
Lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, anh nhìn sâu vào mắt em, hỏi dò: “Mối tình đầu của em thế nào?”.
Em bối rối, im lặng vài dây, cố lật lại ký ức để tìm xem mối tình đầu của mình ở đâu. Nhưng dàn trải trong trí nhớ rơi rớt ấy chỉ là những rung động thoáng qua của một thời vụng dại, xa vắng đã đi qua cuộc đời, tuổi xuân em từ rất lâu. Và em nhận ra mình chưa từng yêu ai thật sự. Anh đặt vào môi em một chiếc hôn nhẹ, thay cho một lời an ủi. Em cười buồn: “Thành phố giấu anh kỹ quá.
Em tìm mãi không ra”. Anh bảo mình có trốn đâu, chỉ đi loanh quanh gần em. Em nghĩ đến những ngày cuối tuần sẽ không phải ngồi hàng giờ liền bên máy tình, gặm nhấm từng con chữ như loài dơi gặm nhấm đêm thâu.
Em sẽ bước ra bên ngoài bằng những nụ cười hạnh phúc. Vì em tin có một người đàn ông đang lặng lẽ chờ em trước cửa nhà, đón em bằng những nụ cười dịu dàng.
Nhưng chính em để sự tưởng tượng nhấn mình xuống tận cùng nỗi cô đơn. Em nghe lòng thổn thức khi những chiều thứ bảy trôi qua trong cô quạnh. Điện thoại chẳng mấy khi đổ chuông, trừ những cuộc gọi hỏi thăm của ba mẹ và chị gái. Em chờ…trong một niềm tin mơ hồ.
Vì sao anh không nhắn tin, không điện thoại cho em? Em tự hỏi và dằn vặt mình bằng những câu hỏi ngốc nghếch và chợt nhận ra trong lòng mình cũng đang nhạt dần gương mặt anh. Nụ hôn hững hờ ngày nào đã loãng dần trong trí nhớ của em. Vì sao em luôn tự hỏi, anh không đến gặp em?
Nhưng em không nhận ra từ rất lâu, thẳm sâu trong trái tim mình, em cũng không hề mong muốn gặp anh. Cảm giác cô đơn, trống vắng khiến em nghĩ đến việc phải trò chuyện với một ai đó nhiều hơn là việc để trái tim kiểm chứng nỗi nhớ ai đó. Một người bạn thân từng nói với em: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình đang cô đơn”.
Có khi nào buổi chiều mưa, khi anh đặt lên môi em nụ hôn nhẹ nhàng, lòng anh cũng đang khóc trong cô đơn. Và chính bây giờ anh nhận ra mình không còn cô đơn nữa nên tình yêu cũng đã tan theo nỗi buồn và sự trống vắng của anh.
Chiều nay, trời nắng hầm hập. Chậu hồng tỉ muội vặn mình ngoài cửa sổ đón nắng. Những bông hoa đã rũ xuống, cánh mềm nhũn nhẵn. Đất trong chậu khô rang, nứt xé. Đã lâu rồi, em không tưới nước cho chậu hoa. Khi đã trồng cây thì phải chăm sóc cây mới phát triển được. Màn hình điện thoại sáng lên.
Không còn cảnh vội vã vồ lấy điện thoại như người câu cá nhanh tay giật cần khi thấy chiếc phao chìm đáy, em lắng nghe tiếng chuông đổ thật dài cho đến khi tắt hẳn. “Em đang làm gì vậy?”.
Hai tuần rồi, em mới nghe giọng nói từng làm em chộn rộn, khát khao. “Lâu rồi, em không chăm sóc chậu hoa hồng. Nó chết rồi anh à! Từ ngày em trồng chậu hoa ấy, nó không lớn được chút nào. Vậy mà nay lại chết”, em buông giọng buồn bã. Ở đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng kéo dai. Và đó cũng là lần cuối cùng, em nói chuyện với anh.
Sáng cuối tuần, không ai hẹn hò cà phê, không một tin nhắn hỏi han, quan tâm. Em đến quán cà phê quen thuộc, cùng cô bạn thân nhấm nháp li cà phê. Chiều cuối tuần, em lang thang nhà sách, cặm cụi bên những cuốn tiểu thuyết trữ tình lãng mạn. Tối cuối tuần, em đạp xe loanh quanh thành phố.
Một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn. Em không còn thấy nặng nề, buồn tẻ khi phải ngồi hàng giờ trong căn phòng vắng chỉ để chờ nghe những tiếng chuông điện thoại tin nhắn khô khốc. Giờ đây, em mới cảm nhận được sâu sắc điều cô bạn gái từng khuyên: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình cô đơn”.

Nguồn sưu tập

Em vẫn đang chờ anh đến

Em vẫn đang chờ anh đến!

Em đang ở cái tuổi xuân mà người ta vẫn hay bảo rằng đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời. Em mong mỏi và khát khao yêu và được yêu như bao người con gái.

Em vẫn ở đây chờ anh đến nắm tay em, để chúng ta cùng nhau đi hết con đường tình yêu. Hay là chúng mình bất chấp hết yêu nhau đi chàng trai tương lai của em!

Em đang ở cái tuổi xuân mà người ta vẫn hay bảo rằng đó là quãng thời gian đẹp nhất trong đời. Em mong mỏi và khát khao yêu và được yêu như bao người con gái. Thật vui và hạnh phúc biết bao nếu mỗi ngày nhận được tin nhắn và lời hỏi thăm quan tâm từ phía anh, người yêu tương lai của em à.

Đôi khi em một mình lạc lõng bơ vơ giữa chốn đông người, nơi phồn hoa đô hội. Lúc này em cần lắm một bàn tay khẽ nắm lấy tay em, em cần lắm một bờ vai vững chắc để em dựa vào mỗi lúc trái tim em mềm yếu giữa bộn bề cuộc sống để em được an ủi, được dựa dẫm.


Em vẫn chờ anh đến

Những lúc ốm em cần một liều thuốc tinh thần. Lúc đó chỉ cần anh đến bên và như thế em chẳng còn muốn ốm chút nào hết. Chỉ cần thế thôi, em không cần yêu cầu anh quá cao. Em sẽ không bất ngờ gọi anh lúc nửa đêm rồi bắt anh phải mua những thứ mà em thích đâu chàng trai ạ. Em sẽ không bắt tội anh phải làm hết những gì mà em thích trong khi anh lại không muốn. Anh đừng sợ điều đó khi yêu em nhé.

Khi yêu em, anh không phải lo em sẽ đòi hỏi anh phải mua cái này cái kia cho em đâu. Em chỉ cần anh yêu thương em đều đều mỗi ngày, và đừng phớt lờ tình cảm chân thành của em anh nhé. Chắc chắn em sẽ là chỗ dựa vững chắc cho anh, thế có được không anh?

Em vẫn đang hoàn thiện bản thân, em đang cố gắng học tập và làm việc thật tốt để chờ anh đến đây. Hàng ngày, em vẫn học làm nhiều món ăn khác nhau để khi có anh, em sẽ trổ tài khả năng nấu nướng của mình. Để anh cảm thấy ấm lòng mỗi khi thưởng thức.

Không yêu thì thôi, chứ đã yêu ai em yêu chân thành và tha thiết lắm. Em sẽ cố gắng nâng niu, trân trọng tình cảm giữa hai ta, và mong mình sẽ đi đến cái đích cuối cùng của con đường tình yêu. Anh cũng đừng phụ tình người con gái sống thiên về tình cảm như em nhé.

Em sẽ yêu thương anh nhiều hơn những gì em nói. Không chỉ yêu anh, em sẽ yêu cả những người thân xung quanh anh, yêu bạn bè và cả gia đình anh nữa nhé. Em không phải là cô gái quá thông minh, cũng không phải là hot girl... Nhưng em có lòng yêu thương vô bờ bến đối với những người mà em yêu.

Em sẽ lắng nghe, sẽ tâm sự, sẽ chia sẻ cùng với anh những vui buồn trong cuộc sống, sẽ ủng hộ, động viên anh trên con đường mà anh đã chọn.
Chàng trai của mùa hè đầy nắng và gió ơi! Em đang ở đây rồi. Anh hãy đến và đưa em đi đến bến bờ yêu thương nhé.

Nguồn sưu tập

Mưa buồn nhớ anh

Mưa buồn nhớ anh

Những ngày nắng gay gắt cũng sắp kết thúc nhường chỗ cho những ngày mưa ướt át và ảm đạm. Và đó cũng là những ngày nỗi nhớ mang tên anh cứ dồn dập trôi về phía em.
Đôi khi em lang thang trên phố vào những ngày mưa ấy, chẳng biết làm gì, chỉ để nhìn những đôi tình nhân tay trong tay dưới mưa mà cảm nhận hạnh phúc của họ và ước gì anh đang ở bên và em chắc chắn rằng tay của em sẽ thật ấm áp.



Mưa buồn nhớ anh !!
Đôi khi em ngồi bên hiên nhà nhìn mưa rơi và thầm nghĩ anh giờ này đang làm gì? ở nơi anh trời có đang mưa? Và có khi nào nào anh ngồi nhìn mưa như em không?
Anh thường nói em lãng mạn quá, cái lãng mạn có thể viết thành thơ. Và những người yêu thơ thì thường hay buồn vu vơ…

Nhớ anh, một mình em ngẩn ngơ
Nhớ anh, ngay cả trong giấc mơ
Chênh vênh trong em ngàn nỗi nhớ
Đêm về thao thức lại làm thơ.

Mưa tháng 5 ào ào rồi lại tạnh, nhưng nỗi nhớ anh cứ ào ạt không nguôi. Nhưng em không buồn đâu anh à, nhớ anh để cảm nhận hạnh phúc vì đã có anh bên cạnh, mặc dù giờ anh đang ở xa em.
Nhiều khi em quay cuồng trong những bận rộn của cuộc sống để tạm nguôi đi nỗi nhớ anh, để anh đừng phải lo lắng cho một con nhóc bướng bỉnh mà lại ngốc nghếch như em, anh đừng lo nhé em biết tự chăm sóc bản thân mình mà và em cũng tự biết làm mình vui khi không có anh bên cạnh bằng những kỉ niệm về anh.
Em biết, có những giây phút anh yếu lòng dù bên ngoài anh rất cứng rắn, nhiều lúc anh cảm thấy chán nản vì không biết cuộc sống tương lai thế nào, có thể sẽ không theo ý mình. Nhưng đừng nản lòng anh nhé, hãy vui mừng là mình có thể ứng biến được những gì xảy ra trong cuộc sống. Dù cho có khó khăn đến đâu cũng phải hi vọng vào ngày mai sẽ tươi sáng hơn.
Em mong anh đừng nghĩ những chuyện buồn đau, đừng nghĩ cho em, hãy nghĩ về tương lai chúng ta. Đừng nghĩ em thiệt thòi khi yêu anh, vì điều đó sẽ làm em tự ái, bởi em biết yêu em anh cũng khổ nhiều, với em yêu anh chứ không quan tâm em thiệt thòi hay quá dư thừa, với em chỉ cần anh là đủ.
Đôi lúc em bỏ mặc tất cả, bất chấp những gì người khác nghĩ về mình, chỉ cần anh hiểu em, chỉ cần anh tin em, chỉ cần có anh bên cạnh. Em không đòi hỏi cuộc sống vật chất đâu anh mặc dù em biết nếu không có vật chất sẽ không có cuộc sống tốt, nhưng em cần có anh, vì em biết chỉ cần có anh em sẽ có tất cả, phải không anh?
Anh là nguồn động lực trong những lúc em tưởng chừng như gục ngã, trong những lúc em yếu đuối không có ai bên cạnh vậy nên anh đừng buông tay em khi anh gặp khó khăn.
Đừng bỏ rơi em dù anh có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa. Dẫu biết rằng em không thể giúp anh giải quyết được những khó khăn của anh, nhưng em hứa em sẽ là chỗ dựa tinh thần cho anh, em hứa là chọc cho anh cười mặc dù anh đang rầu muốn chết ^^!
Tin em đi, em nói là em làm được mà. I love you more than I can say…

Nguồn sưu tầm

Có lẽ, em đã yêu anh rồi

Có lẽ, em đã yêu anh rồi

Thời gian trôi qua nhanh hay là chậm? Cô đã đánh mất bao nhiêu thứ chỉ vì nỗi đau con người kia để lại? Không ai lau nước mắt cho cô, không ai ôm lấy cô cả. Anh không bên cô nữa. Mưa mang anh đi khiến mưa thấm vào trong lệ.
Trời vần vũ. Bao tinh cầu xoay chuyển. Cô đứng trước khung cửa sổ nhìn ra khoảng sân ướt dưới kia. Mưa, mưa vẫn chưa hề ngừng từ sáng tới giờ. Vài cơn gió thổi qua mang theo cái hương nồng nồng, ngai ngái của đất ướt, của cỏ dại non xanh.



Anh ah!! có lẽ em đã yêu anh mất rồi!!

Cô khẽ rùng mình với tay kéo cái áo khoác lên che đôi vai gầy lạnh. Không biết đã bao lâu rồi cô có thói quen nhìn ra con đường đất ấy. Có lẽ… Có lẽ chăng…? Cô lại lắc đầu cười nhạt, mưa làm cô lại nhớ đến người con trai ấy. Khi anh đi anh để lại mình cô với cơn mưa rào nặng hạt.
Cô ngồi xuống chiếc ghế tựa. Tay lại bắt đầu với những mũi đan lên xuống nhanh thoắt thoắt. Mùa đông nữa lại đến rồi. Cô với tay mở chiếc đài radio cũ kĩ. 3 giờ rồi, cô vẫn thường nghe ca nhạc theo yêu cầu vào giờ này trong ngày. Và cô đã từng ước mình nhận được quà – món quà nhỏ từ lời hứa của anh. Nhưng bao nhiêu bài hát trôi qua chỉ là dành cho người khác không phải của cô. Cuộn len đã gần hết, cô cúi xuống tìm cuộn len mới. Cô cứ ngồi như vậy cho hết mùa đông dài với những chiếc khăn cứ nhiều lên trong ngăn tủ gỗ.
Cô khoác chiếc áo dạ, quàng thêm chiếc khăn len trước khi ra ngoài. Mẹ cô trong nhà gọi với ra: “Nhớ mua cho mẹ ít bánh kẹo và hạt bí con nhé.” Cô “dạ” một tiếng rồi bước ra khung trời đầy gió, để lại đằng sau tiếng thở dài của mẹ. Cô lại đi lang thang qua mấy con đường nhỏ. Năm nay trời khá lạnh, cô đi tìm chút không khí tết nơi đường dài mà không thấy. Có lẽ do cô đã lớn rồi, nên tết cũng vì thế mà nhạt đi trong cô. Không còn háo hức chờ đợi mà chỉ là lặng lẽ chờ nó đến và đi qua. Mấy đứa trẻ chạy qua cô cười ríu rít, tay cầm quả bóng bay vừa phồng mồm thổi lên. Ngày xưa cô cũng vậy thôi. Cô bỗng nhớ đến một người bạn lâu rồi cô không liên lạc. Không biết cậu ấy còn nhớ cô không?
Và bất chợt cô lại nhớ đến anh. Anh đang ở đâu nhỉ?

Cô trở về nhà lấy cuổn sổ danh bạ điện thoại ra. Cô tra một hồi và dừng lại ở một dãy số. “Hi vọng cậu ấy còn dùng số này.” Cô nhấc điện thoại lên và đợi. “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”Cô ngồi thẫn thờ. Đã bao lâu rồi cô để số thuê bao? Giờ thì người ta cũng thuê bao với cô rồi. Cô ngồi nghĩ lại một chút và cô nhớ tới một số không bao giờ thuê bao – người luôn nắm chắc được địa chỉ của những người bạn khác.
- Alo, lớp trưởng à? Mình đây.
- Uh. Cậu à. Lâu rồi mới thấy cậu liên lạc. Dạo này thế nào rồi?
- Mình khỏe. Cảm ơn cậu nhé. Nhờ cậu giúp một việc được không?
- Việc gì vậy?

Những dòng chữ được gửi đi theo lời chúc không cánh. Lá thư được gấp gọn trong hòm thư. Viết thư. Bao lâu rồi cô không làm việc này nhỉ?
Cô mở hộp nhạc anh tặng cô. Anh nói hộp nhạc còn kêu là anh còn yêu em. Cô cũng không nhớ nó hết kêu bao lâu rồi. Bao lâu rồi nhỉ?
Thời gian trôi qua nhanh hay là chậm? Cô đã đánh mất bao nhiêu thứ chỉ vì nỗi đau con người kia để lại? Không ai lau nước mắt cho cô, không ai ôm lấy cô cả. Anh không bên cô nữa. Mưa mang anh đi khiến mưa thấm vào trong lệ. Cô lặng lẽ hơn, ít nói hơn, và gần như thế giới của cô gói gọn trong những kí ức của cô. Cô là một cô gái mềm yếu với tình cảm và anh ra đi là điều cô không thể tự mình chấp nhận. Cô luôn nghĩ rồi một ngày anh sẽ lại xuất hiện một lần nữa nơi con đường ấy và mỉn cười vời cô. Cô vẫn đợi… Thời gian vẫn trôi… Hộp nhạc vẫn không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô dành những ngày đầu năm để đọc những lá thư hồi âm. Những câu chúc không bằng tin nhắn, cô bỗng thấy thật ấm áp. Cô tìm thấy một lá thư từ một người cô không hề gửi lời chúc. Một người mà luôn bên cạnh cô nhưng cô không hề để tâm đến. Đó là một lá thư tỏ tình. Chỉ vài dòng thôi.
“Đến bao giờ em mới quay lại nhìn anh? Dù thế nào anh vẫn luôn đằng sau em đó. Anh vẫn ở đây và chỉ cần em với tay ra, em sẽ thấy được hạnh phúc mà em đang đánh mất. Người luôn bên cạnh em.”
Cô ngồi lặng thinh bên dòng chữ ấy.

Cô cúi xuống nhặt quả táo vừa đánh rơi thì một bàn tay khác đã nhặt lên giúp cô rồi. Cô ngước lên nhìn người ấy. Anh khẽ mỉm cười đưa cô trái táo. Cô gật đầu cảm ơn. Anh đỡ lấy túi đồ trên tay cô.
- Để anh cầm hộ.
Cô nhìn anh, cũng không biết phải làm sao khi anh đã đi trước mấy bước rồi. Cô không nói gì chỉ lặng lẽ đi sau anh về nhà.
Mẹ cô nhìn thấy anh thì tươi cười. Bà rất quý anh. Anh là con trai người hàng xóm, từng là thanh mai trúc mã với cô. Anh luôn lặng lẽ nhìn cô, bên cô khi người đàn ông ấy đến và ra đi. Cô luôn chối từ tình cảm của anh, vì trái tim cô chỉ có bóng hình của người con trai kia. Anh biết nên chỉ đứng từ xa để quan tâm, lo lắng cho cô. Cô còn nhớ ngày người đó ra đi, anh đã đứng bên cầm ô che cho cô khỏi ướt khi cô không thể bước ra khỏi cơn mưa ấy.
Mẹ cô luôn mong anh trở thành con rể của mình.
Cuộc sống của cô đột ngột thay đổi khi mẹ cô đổ bệnh. Bố cô mất lâu rồi nên mọi việc đều do mẹ cô cáng đáng. Cô bắt đầu phải tự lo mọi việc. Hàng ngày, cô đi làm, rồi lại ghé qua bệnh viện thăm mẹ, tối cô trở về nhà với công việc làm thêm. Mọi chi phí đều là lo chữa trị cho mẹ cô. Anh luôn đến thăm và giúp đỡ cô. Cô chỉ gật đầu cảm ơn tránh ánh mắt của anh. Anh kéo tay cô lại: “Tại sao em chưa bao giờ mở lòng mình ra với anh? Người đàn ông đó sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Cô tát anh một cái rồi đuổi anh ra khỏi nhà. Cô khóc nấc lên. Nếu điều anh nói là thật thì sao? Không hộp nhạc chắc chắn sẽ lại hát một lần nữa.
Hôm ấy, cô gặp lại người đàn ông ấy. Nhưng anh không đi một mình mà đang bên một người con gái khác. Anh dịu dàng xoa vào chiếc bụng tròn to của người con gái bên cạnh. Cô đánh rơi túi cam trong tay. Cô quay mình bỏ chạy nơi hành lang dài của bệnh viện. Cô va vào một người khiến cô ngã xuống những viên gạch lạnh lẽo. Một bàn tay kéo cô dậy.
- Có chuyện gì vậy? Em không sao chứ?
Cô lắc đầu cũng không ngẩng mặt lên, chỉ dợm bước bỏ đi. Bàn tay ấy vẫn nắm chặt, kéo cô lại. Cô ngước mắt lên. Sau lớp lệ nhòa cô nhận ra đó là anh. Anh cau mày nhìn cô, rồi kéo tay cô đi.
Khoảng trời trong xanh im lặng lắng nghe tiếng khóc của một cô gái đang vỡ òa trong đau đớn. Anh ôm cô thật chặt để nước mắt cô thấm đẫm lồng ngực rộng. Bỏng rát và đau nhói. Chút hi vọng nhỏ nhoi trong cô tan vỡ.
“Anh ấy không về. Anh ấy không về thật rồi.” Cô ôm lấy người con trai ấy mà òa khóc.
Cô lại gói gém những kỉ niệm về anh vào trong một chiếc hòm đặt tên là quên lãng. Những chiếc khăn, những lá thư viết nhưng không thể gửi, những trang nhật kí và hộp nhạc sẽ chẳng bao giờ hát, cô đều cất chúng đi vào kí ức. Anh đứng nhìn cô không nói. Anh để lại trên bàn cô một cốc sữa với lời nhắn. “Em hãy giữ gìn sức khỏe”.
Mẹ cô được trở về nhà sau thời gian dài chữa trị. Bà đã khỏe hơn nhưng vẫn còn rất yếu. Bà vẫn thường nhắc về anh với cô. Cô không nói chỉ lặng lẽ làm việc nhà. Bà mắng cô bướng bỉnh, không biết tốt xấu. Cô cười thì bà lại lắc đầu ngán ngẩm.
Anh vẫn ghé qua nhà cô. Dạo này công việc bận rộn nên anh không sang thường xuyên được. Cô không tránh né anh nữa. Cô như dịu dàng với anh hơn. Anh vui vì điều đó.

Một mùa đông nữa lại đến. Cô lại ngồi trên chiếc ghế tựa với những cuộn len màu trắng. Đôi tay thoăn thoắt với những mũi đan không ngừng. Tiếng radio lại phát một bài nhạc dài nữa.


Cô khe khẽ cất tiếng hát theo. Cô bỗng giật mình khi nghe một lời nhắn gửi: “Gửi người con gái anh yêu. Anh không biết nói gì cả chỉ mong em hãy quay lại nhìn anh một lần. Và anh luôn mong chờ lá thư em hồi âm. Anh vẫn mãi nơi đây đợi chờ em. Yêu em.”
Với bài hát “Chiếc khăn gió ấm”… Cô đánh rơi mũi đan rồi lại lóng ngóng cúi xuống nhặt. Khuôn mặt cô đỏ dần lên theo tiếng tim đập mạnh nhưng lại không giấu được một nụ cười tươi.
Tiếng chuông cửa réo vang. Anh chạy ra mở cửa. Một hộp quà được đặt cẩn thận trước cửa nhưng anh lại không thấy ai quanh đấy. Anh hơi lạ nhưng cũng đem vào nhà sau một hồi phân vân. Anh tìm thấy một mẩu giấy được dán trên hộp.“Gửi anh”. Anh đoán đó là của anh. Anh mở hộp quà ra trong đầu phân vân không biết ai đã tặng mình.
Trong đó là một chiếc khăn len màu trắng và một lá thư. Anh ngạc nhiên đến mức không dám tin vào suy đoán của mình về người tặng. Là cô ư?
Anh chạy vội sang bên nhà cô. Cô đang mở bản nhạc “Chiếc khăn gió ấm” và mỉm cười hát theo. Khi thấy anh đứng trước cửa, cô cười:
- Nó hợp với anh chứ? Em nghĩ là màu trắng hợp với anh hơn và màu đen.
Anh bước đến ôm chầm lấy cô. Cái ôm thật chặt như để biết rằng điều anh đang thấy không phải trong một giấc mơ.
- Em có thể nói lại câu trả lời của em được không? Giọng anh run lên trầm đục.
Cô mỉm cười quàng tay ra ôm lấy bờ vai rộng mà ấm áp ấy. Cô dịu dàng nói:
- Có lẽ em đã yêu anh rồi…

Nguồn sưu tập

Chuyện ở West Point

Chuyện ở West Point

Ở Mỹ, đi xin việc làm, nếu vào thấy có ứng viên tốt nghiệp trường West Point cùng tham gia thì thôi coi như mình cầm chắc 1 suất rớt. Đi về cho nhanh, khỏi phỏng vấn nữa. Rất đông các sếp lớn của các tập đoàn ở Mỹ tốt nghiệp trường West Point, tỷ lệ giám đốc điều hành (CEO) trên sinh viên tốt nghiệp cao hơn Harvard, Stanford, hay Yale ( lưu ý từ tỷ lệ). Trong giới CEO quốc tế, nếu nghe ai nói tao từng học ở West Point, người ta cũng nhìn mình từ trên xuống dưới, như 1 thực thể lạ, một con người hoàn hảo. Không xếp hạng được vì nó không có tiêu chuẩn để xếp.



Vậy West Point là trường gì? Đó chính là học viện quân sự Hoa Kỳ. Điều khá lạ là mặc dù là học viện quân sự, nhưng lại là lò đào tạo các quản trị cao cấp cho kinh tế thế giới. Sau 5 năm bắt buộc phải phục vụ trong quân đội, phần lớn các bạn rời bỏ binh nghiệp, học thêm một thạc sĩ quản trị kinh doanh (MBA), đi làm cho các tập đoàn. Rồi thăng tiến rất nhanh, thường trở thành quản lý cấp cao CEO tầm quốc tế mà các công ty săn đầu người hay tìm, để làm sếp ví dụ hãng hàng không quốc gia A, tập đoàn dược phẩm B, tập đoàn hàng tiêu dùng C…

Ở West Point, có một slogan là cứ đưa cho tôi một người không phải tâm thần, tôi đều có thể đào tạo thành 1 công dân ưu tú. Mỗi năm trường WP chỉ tuyển khoảng 1300 bạn, những học sinh ưu tú nhất của hơn 300 triệu dân Mỹ và 7 tỷ người trên trái đất. Và trong 4 năm học, bắt buộc phải loại thải 10%/năm, năm cuối chỉ còn dưới 1000 bạn ra trường. 300 bạn bị loại ấy, mấy trường như Harvard, MIT,Cambridge…giành lấy hết, vì chủ yếu rớt bên WP là môn thể dục chứ trí tuệ là vẫn quá ngon để đào tạo thành sinh viên ưu tú, giúp trường nổi danh.

Chương trình học ở WP rất đa dạng, từ vũ trụ đến cách bắt tay, cách uống rượu vẫn tỉnh táo, cách gấp mùng mền chiếu gối đến tranh luận các tác phẩm của Victor Hugo, trên thông thiên văn, dưới tường địa chất, giữa thấu nhân tâm. Tony quen với anh bạn, tốt nghiệp trường WP và đang làm sếp một công ty đa quốc gia ở Singapore, mỗi lần gặp, ảnh kể về trường WP với một thái độ tự hào, mình nghe mà say mê, chiếc nhẫn biểu tượng của cựu sinh viên WPer trên tay anh lấp lánh.

Ảnh kể, sinh viên WPer vừa vào trường đã phải bị khủng bố tinh thần. Quan niệm là trụng nước sôi 100 độ rồi đem qua trụng nước đá, để sau này, dù có bất cứ sự cố gì trong đời, họ cũng cảm thấy bình thường, chẳng xi nhê. Đầu tiên là họ nhốt từng tốp sinh viên vào trong phòng, sau đó 2 giờ sau thì thả ra, yêu cầu trả lời các câu hỏi như có bao nhiêu bóng đèn trong phòng, bàn ghế màu gì, lúc vào mấy h mấy phút, lúc ra mấy h mấy phút, người ngồi bên trái bạn có đeo đồng hồ không, người bên phải tên gì….Trả lời không được là tự động cuốn gói về nhà. Bài học đầu tiên về ÓC QUAN SÁT, cái quan trọng nhất của một nhà quản trị tài ba. Và n bài học tương tự như vậy. Sau này, ảnh đem các bài học này chế biến lại thành tài liệu dạy sinh viên các đại học khác hay nhân viên thực tập cho tập đoàn, cứ 1 đứa “đoạt giải nhất ngáo ngơ toàn quốc” vào mà chịu học, 6 tháng sau thì lột xác thành 1 người mới hoàn toàn, thành cỡ Steve Job luôn. Tony xin tài liệu của ảnh, đem về VN dịch, áp dụng cho hãng của mình và đang biên tập lại cho câu lạc bộ con dượng. Các bạn bấm Like Tony Buổi Sáng để đọc các tài liệu này đã được Việt hoá theo Tony’s style.

Anh nói, rõ ràng dấu ấn đào tạo rất quan trọng với người trẻ. Nếu chịu khó và có phương pháp đào tạo đúng, ngây ngô ngáo ngơ vẫn trở thành xuất sắc, vì chúng ta giỏi lắm chỉ sử dụng có 1/10 khả năng của bộ não. Trở lại hạc viện WP lừng danh bên bờ sông Hudson, cách không xa New York, đây là ước mơ của mọi ông bố khi có đứa con trai ra đời, và muốn nó ” đã mang tiếng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”. Đào tạo trở thành công dân có ích, giỏi giang, để thoả chí tang bồng hồ thỉ, vùng vẫy giữa đất trời. Khi 18-30 tuổi, trong lúc đám ngây ngô kia đốt tuổi trẻ trong các quán bar, các quán cà phê, vũ trường, rũ rượi xoã tóc đi ra đi vô vì không biết làm gì, suốt ngày chat chit nhăng cuội, ngủ nhiều hơn học và làm nên đầu óc u u mê mê, nông cạn, cái gì cũng làm biếng, cũng lười…thì các bạn WPer đã phải vất vả đầu tư trí lực và thể lực. Thư viện WP mở 24/24, ở đó người ta thấy những cái đầu cắm cúi ghi ghi chép chép, những cuốn sách dày cộm phải đọc xong trong một vài ngày. Đọc nhanh và rất nhanh, để sau này đi làm, giấy tờ công văn, đọc nhoay nhoáy để phúc đáp, chứ thể loại thấy chữ nhiều đọc nhức mắt, thì thôi khỏi tuyển dụng. Nó đánh vần 1 công văn đọc xong mất hết cả ngày, năng suất lao động sẽ kém. Trí thức là phải đọc nhanh để làm việc giỏi, mà muốn đọc nhanh thì phải tập luyện.

Ảnh kể, kỹ năng thuyết trình, thuyết pháp sao cho người khác nghe mà rụng rời tay chân nằm trong chương trình học. Những bức tường ở WP luôn đông nghẹt học viên đứng nhìn vào đó, tập nói với bức tường, rùi tự thu âm nghe đi nghe lại, nói đi nói lại sao cho hay mới thôi. Nên sau này, mình gặp một CEO từng là WPer nói chuyện, ai cũng có cảm giác mình đã quen họ từ lâu lắm, nghe giọng nói ấm áp và trầm bổng ấy, mình chỉ muốn đi theo để được bảo ban, dạy dỗ, trưởng thành.

WPer được đào tạo kỹ về thể lực trong suốt 4 năm học. Dưới trời tuyết lạnh khủng khiếp, họ phải lăn lê bò trườn để tập thể lực. 5h sáng là kẻng đánh thức dậy, tập thể lực bằng các bài tập với cường độ nặng của vận động viên nhà nghề. Tập bơi, đứng nước mấy tiếng đồng hồ, ai đuối quá thì vớt lên, coi như rớt. Rồi tập vượt mọi địa hình. Rèn luyện thể lực sao cho mọi điều kiện thời tiết đều phải thích nghi, nóng 45 độ ở châu Phi hay âm 20 độ ở Alaska đều chịu được.

Kỹ năng tồn tại cho một Wper được chú ý đào tạo kỹ. Những lần trong đêm tối, họ bị thả giữa rừng, và tìm cách về lại trường bằng mọi khả năng có thể, nhìn các vì sao trên trời đoán hướng, tìm thức ăn, con gì ăn được, cây gì ăn được…. Và có khi đang ngủ say giấc, 2 h sáng bị đánh thức dậy để kiểm tra kiến thức, với các câu hỏi như 10 vị tướng giỏi nhất mọi thời đại là ai, tướng Trần Hưng Đạo viết Binh Thư Yếu Lược với nội dung chính là gì, nếu bạn là Napoleon, bạn sẽ viết lại lịch sử của Waterloo như thế nào v.v….Không trả lời được, phải đứng ngoài hành lang cả đêm để suy nghĩ, lên thư viện tự tìm tài liệu ngồi nghiên cứu, coi như nợ câu trả lời. Họ thiết kế một chương trình đào tạo để mỗi WPer có được dáng vóc của một người mẫu, sức khoẻ của một vận động viên Olympic, trí tuệ của một học giả, ăn nói như một thuyết gia, cư xử như một chuyên gia tâm lý.

Khi về già, họ thành lập các hội cựu sinh viên WPer alumni, đi câu cá bên bờ biển Ca-ri-bê, đi ngắm hoàng hôn ở Bali, thong dong tự tại, phong lưu tuyệt đỉnh, vì ai cũng có một tuổi trẻ học và làm như điên. Còn có những người đàn ông trên đời, về già rồi, mà vẫn cứ vật lộn mưu sinh, xin tiền vợ, xin tiền con cái, thì cũng có thể họ kém may mắn, nhưng cũng có thể họ đã lãng phí tuổi trẻ một cách vô bổ trong các trò trai gái, ăn chơi đàn đúm, xài tiền của cha mẹ, hay đơn giản là lười nhớt thây. Làm biếng thì sau này phải khổ, thế thôi. Trách ai.

Nếu bạn nhìn các học viên WP đánh đàn, nhảy, khiêu vũ, võ thuật, hát, ảo thuật, thám hiểm, vẽ…hay thậm chí tỉ mỉ ngồi cắt tỉa giấy để rèn luyện đôi tay khéo léo, bạn sẽ thấy mình sẽ phải cố gắng nhiều, thật nhiều nữa, bạn vẫn còn lười quá. Một ngày chỉ có 24h, là công bằng cho tất cả mọi người. Chúng ta phải ngủ 6-8 tiếng, tức 1/3 cuộc đời là cho việc ngủ, nên ai cũng chỉ còn 16h trong ngày. Nên phải chia ra, làm gì, học gì trong quỹ thời gian ít ỏi đó. Một WPer nếu sáng sớm không nộp được bảng mô tả công việc trong ngày ( daily to-do list) cho bạn trưởng nhóm, thì coi như nắm chắc suất cuốn gói về quê. Không có chuyện ngủ dậy và ngày đó không biết mình phải làm gì.

Sinh viên người Việt ở West Point khá đông, nhưng đều là Việt kiều, nữ nhiều hơn nam. Du hạc sinh quốc tế ở WP một năm chỉ vài ba chục bạn, vì đầu vào khó quá. Cambodia có một vị tướng trẻ ba mươi mấy tuổi cũng tốt nghiệp trường này. Bạn mà nhìn thấy cậu này, không mê thì thôi. Đẹp ngời ngời từ ngoại quan đến nhân cách, mạnh mẽ nam tính và thông tuệ, quý phái từ cốt cách đến tinh thần, một nụ cười cũng chứa sự bao dung như trời đất, thật là không có gì có thể so sánh nổi. Sự cố tranh chấp đền Preah vihear với Thái Lan, hai bên quyết không bên nào chịu nhường bên nào, thậm chí đã vang lên tiếng súng. Trước tình hình cấp bách đó, anh nhận nhiệm vụ của tổ quốc và lên đường đi đàm phán với người Thái. Và chỉ với ánh mắt ấm áp và vài câu nói sắc sảo theo phong cách West Point, bên Thái Lan phải xin lỗi và rút quân, nhường lại ngôi đền này cho quê hương Cambodia của anh. Và thái bình đã trở về trên quê hương Chùa Tháp…

Nguồn facebook/tonybuoisang

Một lá thư từ Quảng Bình

Một lá thư từ Quảng Bình

Một cậu bé học lớp 11 ở Quảng Bình vừa gửi mail cho Tony. Cậu nói cô giáo dạy văn của cậu đọc bài “Chuyện Ở West Point” cho cả lớp cậu nghe cách đây 2 hôm. Cậu chợt bừng tỉnh. Cậu THỀ sẽ từ bỏ hoàn toàn việc chơi game máy tính. Cậu THỀ từ bỏ mọi cái lười biếng cố hữu. Cứ 10h đêm cậu ngủ và 5h sáng thức dậy, chạy bữa đầu 1 vòng quanh nhà, một ngày tăng lên 1 vòng nữa. Tối về cậu sẽ bay đá vào bao cát 100 cái mới tắm và đi ngủ. Cậu cũng ra điều kiện 1 ngày 10 từ tiếng Anh mới, cậu sẽ lấy sách tiếng Anh cấp 2 ra và dò lại với mục tiêu là nắm vững những gì đã học, không sót một chữ nào. Cậu cũng sẽ đọc lại kỹ các cuốn sách xã hội như địa lý, cái mà cậu nghĩ là tầm phào trước đây. Cậu cũng đã thu âm các bài tiếng Anh do mình tự đọc. Cậu nói, chưa bao giờ có cái gì truyền cảm hứng cho cậu thấy việc học tập, rèn luyện thể lực, rèn luyện trí tuệ đến như vậy. Cứ mỗi sáng thức dậy, lồng ngực lại đầy khí trời của một ngày mới và tinh thần tràn đầy năng lượng. Cậu lại lao vào học tập say mê, rèn luyện say mê.


Cậu hứa với Tony, thời điểm con người có chuyên môn là học thì phải tập trung vào học. HỌC SINH SINH VIÊN THÌ PHẢI HỌC. Cậu quyết tâm sắt đá và sẽ trở thành một người đàn ông tuyệt vời, là cây tùng cây bách chứ không phải là dây leo tầm gửi. Cậu sẽ báo cáo cho Tony vào từng tháng sự tiến bộ của mình, dù Tony có đọc và có trả lời không thì cậu không quan tâm, đơn giản là cậu muốn rèn luyện kỹ năng viết.

Tony thấy hài lòng. Sẵn đây nói luôn với các bạn trẻ cỡ tuổi cậu này. Nếu thượng đế có cho ta lại một cuộc đời, chúng ta nên thiết lập các mục tiêu sớm hơn. Và với bất cứ lứa tuổi nào, sự tỉnh thức cũng đều không muộn.

Dù đã đi làm, ngay bây giờ, hãy đến các trung tâm ngoại ngữ để học. Hãy ra các nhà sách để mua sách về đọc. Hãy đến các trung tâm thể dục thể thao để ghi danh tập võ, tập cầu lông tennis, tập khiêu vũ, tập bơi lội… Lên kế hoạch cho từng ngày, từng tuần, từng tháng, từng năm của cuộc đời mình. Đừng về nhà và ôm lap top, ôm ipad nữa. Trên facebook của bạn bè, chẳng có gì mới đâu. Mấy trang tin tức cũng vậy, nhảm nhí cả thôi, đọc vài tờ báo chính thống biết xã hội xung quanh thế nào, rồi thôi, tắt máy. Online 1 ngày 30 phút là đủ.

Một dân tộc hùng cường sẽ bắt đầu bằng những học sinh khỏe mạnh và thông tuệ. Đất nước hóa rồng, hãy kiêu hãnh là một hồng cầu, đừng là khúc ruột thừa của con rồng ấy.

ga con

Sức mạnh chỉ có từ nội lực và tinh thần bên trong. Bạn thử quan sát lúc gà con nó nở. Đầu tiên, con gà con bên trong quả trứng sẽ cựa mình, nó sẽ mổ cái vỏ, rùng mình trút lớp vỏ ấy, và bước ra nhìn đời. Còn nếu ai đó mong muốn giúp nó mà tìm cách bóc tách cái vỏ, thì con gà con ấy sẽ chết. Cuộc đời cũng y chang vậy, không ai làm giùm cho đâu, không ông thầy bà cô nào, dù tài giỏi cỡ Tony Buổi Sáng hay cao nhân hơn nữa, dù trường chuyên lớp chọn cỡ nào đi nữa, hay dù cha mẹ giàu có ra sao…, không ai có thể giúp MÌNH THÀNH ĐẠT được.

Mình muốn mình thành ai, thì tự quyết. Có những tuổi trẻ quanh quẩn trong mấy bức tường nhà ống, dặt dẹo ôm cái ipad trên giường, mỏi mắt thì xuống bếp coi ai dọn sẵn thì ngồi ăn. Ăn xong rồi ị, soi gương rồi nặn mụn, móc ráy tai rồi thu dam, rồi lết vô giường coi ipad tiếp, mặt mũi sưng húp, tóc tai rũ rượi, mắt mở hết lên…

Cũng có những tuổi trẻ đầy sức sống, bụng 6 múi, mặt đẹp sáng bừng, trí não thông tuệ….ở ngoài sân bóng, ngoài hồ bơi, trong những trung tâm thể dục thể thao, các nhà văn hoá, cùng nắm tay nhau hát vang ngoài công viên, cùng nhau đi nơi này nơi khác xoá mù chữ, mang ánh sáng văn hoá với cộng đồng. Nhìn họ thật đẹp, vì họ biết tận dụng tuổi thanh xuân để làm người có ích.

Chúng ta có một tuổi trẻ duy nhất để cơ thể tráng kiện, đẹp đẽ, tràn đầy năng lượng. Chúng ta có một quỹ thời gian ít ỏi để xây dựng nền móng cho ngôi nhà mình. Thành cao ốc chọc trời hay nhà tranh xiêu vẹo thì tuỳ bạn quyết định vào hôm nay. Nếu để tới ngày mai, bạn đã bị mất 1 ngày vô nghĩa, và có khi sẽ không bao giờ làm được cái gì hết. Người thất bại hay hẹn, câu cửa miệng là “thôi từ từ, để mai cũng được“.

Nguồn facebook/tonybuoisang

Tony Buổi Sáng là ai?


Tony Buổi Sáng là ai?…trắng trẻo cao to, đẹp trai và hay khóc… là cái ông nào đó ở dưới miệt vườn Cần Thơ, đẹp trai ngời ngời, thông tuệ uyên bác, nói chuyện thiệt có duyên, ai cũng mê cũng thích.



Đây là page chia sẻ nên các bạn đọc, tự rút cảm nhận, không bình luận, không hỏi rồi chờ trả lời nhé. Các admin và Tony còn phải làm công việc riêng của mình. Admin thì online ngày 3 lần, sáng, trưa, tối lúc giải lao. Tony thì sáng sớm khoảng 15 phút và tối khoảng 30 phút để ngó qua cái page. Quỹ thời gian eo hẹp vậy nên chỉ những vấn đề gì liên quan đến cộng đồng thì mới được trả lời, còn các câu hỏi về cá nhân, sẵn tiện trả lời ở đây luôn là chúng tôi xin được phép không nhận. Các bạn muốn chia sẻ gì thì vào CLB con dượng và post thông tin lên đó.

Thứ hai nữa là Tony không dám khuyên bảo gì ai. Tony đã đi được bao nhiêu ngóc ngách trong cuộc sống đâu mà có thể cho ai đó một lời khuyên CỤ THỂ. Trong khi thông tin thì không đầy đủ, hàm f(x,y,z…) có n biến số, bạn chỉ cung cấp x và y, mình đưa ra kết quả thì sai số sẽ rất lớn. Nên khuyên đúng hẻm nói gì, lỡ sai, có phải hại đời người ta không?

Tony chỉ mong các bạn trẻ đọc TnBS để giỏi hơn, còn thông tin cá nhân Tony, bạn sẽ không thấy thông tin ở bất cứ đâu. “Chân nhân bất lộ tướng”, nếu một ngày nào đó bạn thấy Tony trên tivi hay báo đài, thì Tony đã có mưu cầu thương mại kiếm tiền, hoặc ham danh ham lợi, cũng giống mấy đứa khác rồi. Tony hiện bán phân vẫn đủ ăn nên page TnBS chỉ là giải trí cho vui. Viết ớn thì ngưng, hẻm viết nữa.



Các bạn không cần tìm kiếm Tony Buổi Sáng là ai, hãng Phượng Tím ở đâu. Hãy xem như là trên đời, vẫn còn có một cái ông nào đó ở dưới miệt vườn Cần Thơ, đẹp trai ngời ngời, thông tuệ uyên bác, nói chuyện thiệt có duyên, ai cũng mê cũng thích. Thế thôi. Và mong các bạn trẻ, qua những câu chuyện Tony kể, nếu có thấy hình ảnh xấu xí của mình trong đó thì cố gắng tránh đi, còn nếu không liên quan thì cũng cười khẩy cho qua. Hãy dùng những từ tiếng Việt, tiếng mẹ đẻ của chúng ta, một cách đẹp nhất, hoàn mỹ nhất, chân thành nhất, xây dựng người Việt ngày càng văn minh, đẳng cấp, nhân văn, sống đẹp, hào sảng, nghĩa tình.

CÁC BẠN NẾU ĐANG TRONG LÒNG ĐANG RỐI BỜI HOANG MANG, HÃY ĐỌC LẠI các bài viết trên trang này. TRONG MỘT BÀI NÀO ĐẤY, TRONG MỘT CÂU NÀO ĐẤY, CÁC BẠN SẼ TỰ ĐỐI CHIẾU VÀO TRƯỜNG HỢP CỦA BẢN THÂN, TỰ “ NGỘ’ RA CÂU TRẢ LỜI CHO CHÍNH MÌNH.

HOANG MANG CŨNG LÀ BÌNH THƯỜNG TRONG CUỘC SỐNG. ĐỜI AI MÀ CHẲNG CÓ LÚC HOANG MANG. ĐẤY LÀ LÚC CHÚNG TA SUY NGHĨ NHIỀU NHẤT, TRƯỞNG THÀNH NHIỀU NHẤT. Đời mình, mình tự xây, không ai xây giúp. Tự mình sống, tự mình trải nghiệm, tự mình trả giá. Có bài học nào không có học phí. Nên mình đọc nhiều, làm nhiều, va chạm nhiều, thì học phí nó thấp hơn. Mọi lời khuyên chỉ là tham khảo. Chuyện của mình, mình tự quyết.

Viết đến đây thì nước mắt lại lăn dài. Trên gương mặt thanh tú như mọi khi.

Kết luận: Tony chỉ giống mấy Ụ pa Hàn Quốc ở điểm trắng trẻo cao to, đẹp trai và hay khóc.

Nguồn facebook/tonybuoisang